Kể Lại Bởi Cô Deborah Agulnik, Thời báo The Guardian, 4 tháng 11
năm 2008.
Tin Từ Luân Đôn, Anh Quốc:
Trong công trình nghiên cứu dường như không bao giờ chấm dứt để
có một đời sống bớt căng thẳng cho bản thân tôi, tình cờ được
một người bạn mách nước rằng, chỉ cần bỏ ra 10 phút thiền định
tinh tấn mỗi ngày là tâm hồn bạn trở nên thanh thản dễ chịu hơn.
Điều này dường như quá tốt để trở thành sự thật; Chẳng nhẽ thiền
định lại dễ dàng đến thế? Và Thiền định có thật sự giúp tôi
ngừng giựt mình thức giấc vào lúc 4:00am sáng lo lắng về việc
làm của mình trước nền kinh tế khủng hoảng trì trệ của cả toàn
thế giới.
Tôi vội vàng đi mượn tập sách “Tự Học Thiền” từ tác phẩm “How
Meditation Heals” của Eric Harrison từ thư viện. Đây là 1 cuốn
sách nói về cuộc đời Đức Phật và các phương pháp thiền định dễ
hiểu để người đọc thư giản tinh thần và có được 1 đầu óc bình
an.
10 phút thiền định mỗi ngày sẽ làm cân bằng trạng thái tâm vật
lý trong cơ thể chúng ta.
Như quyển sách chỉ dẫn, tôi thu dọn sạch sẽ 1 khu vực sạch sẽ
thoáng mát ngay trong góc phòng của tôi mà diện tích chỉ khoảng
bằng 1 tấm thảm cửa, tất cả những việc còn lại của tôi là ngồi
xếp bằng chăm chú theo dõi hơi thở vào và hơi thở ra 1 cách đều
đặn.
Mọi việc dường như bắt đầu 1 cách êm đẹp khoảng 8/10 giây cho
tới lúc tâm trí tôi bắt đầu chạy theo thèm thuồng mùi bạc hà
thơm phức trên miếng Chocolate ngon ngọt, nhưng tôi chợt nhớ
rằng mình đang thiền định, và tôi nhanh chóng tập trung vào hơi
thở, nhưng chỉ được khoảng 2 hơi thở, tâm trí tôi lại nhảy lung
tung suy nghĩ vẩn vơ.
Theo quyển sách “How Meditation Heals” thì đây là trạng thái
bình thường của người mới bắt đầu tập thiền.
2 tuần sau ý nghĩ của tôi tiến bộ 1 cách đáng kể và được kiểm
soát dễ dàng hơn, thân thể bắt đầu nặng xuống thả lỏng và cảm
thấy tinh thần thư giãn thoải mái. Mặc dù kết quả của ngày hôm
nay khác hơn ngày hôm qua, nhưng khi tôi đạt được trạng thái
định thì 1 cảm giác ấm áp và hiền hoà dễ chịu tràn ngập cả tâm
hồn. Nếu tôi cố gắng tập trung 1 cách cưỡng cầu hoặc cố gắng
không suy nghĩ có thể không phải là câu trả lời đối với tình
trạng học thiền của tôi. Sau 3 tuần, tôi lại nhớ vài ngày khi
tôi đạt được trạng thái định, càng suy nghĩ nhiều thì tôi lại
càng khó khăn điều khiển tâm trạng ý nghĩ trong thời gian thiền
định.
Kể từ đó tôi bắt đầu hiểu rằng sau khi đạt được trạng thái định
trong thời gian đầu, chúng ta cần nên gia tăng sự kỷ luật sắt đá
để gia tăng và phát triển sự thiền định.
Nguồn:
http://www.buddhistchannel.tv/index.php?id=7,7347,0,0,1,0
One month of ...
Daily 10-minute meditations
by Deborah Agulnik, The Guardian, November 4 2008
London, UK -- In my seemingly never-ending search for a
less stressful lifestyle, a friend tells me that a 10-minute
meditation session each day is all you need for peace of mind.
This seems too good to be true; is meditation really that easy?
And can it really stop me waking up at 4am worrying about work,
the recession, everything?
I get a "teach yourself meditation" book (How Meditation Heals,
by Eric Harrison) from the library. It's Buddhism Lite -
skipping nirvana in favour of the more humble aim of quietening
the mind and achieving relaxation. The 10-minute meditation, it
tells me, will calm me down and put my physiology in balance -
the mental equivalent of Gordon Brown's £500bn stabilisation
package.
As instructed, I set up a meditation station in the corner of my
bedroom. It only needs to be the size of a doormat. As a nod to
spirituality, I unearth a small Tibetan bell - a flatmate's
gap-year relic - light up a musty joss stick circa 1982 and sit
cross-legged. All I need to do now is set my alarm clock,
concentrate on the rise and fall of my breathing and let all
thoughts float away.
It's all going swimmingly for an eighth of a second - until I
start thinking about how nice a mint Aero would be and my mind
flies off on a chocolate odyssey. Eventually I remember I am
meant to be meditating. I drag my attention back to watching my
breathing. I last about two breaths before my mind veers wildly
off course again. The book reassures me this is normal and to
persevere.
Two weeks later it is noticeably easier to let my thoughts go.
Freed momentarily from the frenetic chatter inside my head, my
body starts to relax and feel heavy. Some days are easier than
others, but when I do achieve "stillness of mind", the pay-off
is a warm, peaceful feeling. Trained to try to think myself out
of problems, it is a revelation that not-thinking might be the
answer. Three weeks in, however, I start to miss the odd day and
it gets more difficult to make myself do it each time.
I realise that after the initial enthusiasm it requires serious
discipline to keep going.
http://www.buddhistchannel.tv/index.php?id=7,7347,0,0,1,0
http://www.buddhismtoday.com/viet/tintuc/no_2108_DuongTieu.htm