Chú Tiểu Minh nhặt được chú chim con lúc chiều khi đang cúng thí thực.
Con chim run rẩy sà xuống như chiếc lá khô rơi rụng trong buổi chiều tà.
Nó cùng bầy với lũ chim được phóng sanh hồi sáng này. Nhưng lại quá kiệt
sức nên không thể bay xa được. Động lòng, chú mang chim về liêu mình để
chăm sóc và cho ăn.
Buổi tối lên ngồi học kinh trên giảng đường, chú tiểu mang chim để trên
bàn, nơi có ngọn đèn nê-ong toả sáng. Hơi ấm của ánh đèn làm cho bộ
lông chim khô ráo, và ánh mắt của nó trở nên linh hoạt hơn đôi chút.
Chú tiểu nhìn vào quyển kinh ngâm nga đọc, nhưng mắt cứ cụp xuống, gật
gù. Bỗng chú giật mình khi nghe có tiếng chim hót. Mà không. Hình như là
chim đang nói. Một giọng nói thật nhỏ nhẹ mà rõ ràng:_
_Chú tiểu ơi!tôi là loài chimsẻ ra đời chưa bao lâu mà đã bị bắt lui bắt
tới đã bao lần rồi. Sáng nay khi được thả, tôi yếu quá nên không thể bay
ra khỏi cổng chùa. Nhưng ở đây tôi có thể an tâm vì không sợ bị bắt lại
nữa.
Thấy chú tiểu có vẻ ngạc nhiên, chim lại nói tiếp:
_ Chú tiểu ở chùa nên không hiểu hết mọi chuyện ở bên ngoài cuộc đời đâu.
Tôi và các anh chị mình cùng được sanh ra bên bìa rừng, cạnh một làng
quê yên ả. Khi chúng tôi vừa chập chững biết bay liền rơi ngay vào một
mẻ lưới của mấy tay chuyên bẫy chim đem bán. Tôi may mắn trôi dạt về tận
chợ chim trên thành phố. Sau nhiều ngày bị nhốt chật chội, một hôm có
người đến mua chúng tôi đem về chùa nhờ mấy thầy tụng kinh chú nguyện.
Sau đó thì được sổ lồng cho bay đi. Khi được tự do tung cánh trên bầu
trời, tôi định bay về nơi cánh rừng xưa, để mong sống lại với những cảm
giác thân thương của thuở mới lọt lòng. Nhưng trời đất bao la, giữa chốn
thị thành muôn lối, tôi không còn tìm thấy đâu lối về quê cũ xa tít mù
sương khói, nên đành ở lại làm một kẻ tha hương.Vậy mà…hỡi ơi! Dòng đời
là một trò cạm bẫy khôn lường. Một sinh vật nhỏ bé lạc bước như tôi lại
dễ dàng sa chân vào những chiếc lưới giăng ra cách sân chùa không bao xa.
Tôi bị săn bắt đem bán, rồi được mang đến sân chùa nhiều lần làm vật
phóng sanh cầu thọ cho người. Nhờ được nghe quý thầy tụng kinh thuyết
giảng mà dần dần tôi thoáng hiểu ra rằng: Đạo Phật là đạo từ bi cứu khổ.
Phật vì muốn trừ tai ách cho chúng sanh nên dạy họ tu phước. Người có
tín tâm thì hết lòng làm lành, cứu giúp sinh linh. Và cũng có những
người chuyên lợi dung niềm tin của kẻ khác để mưu cầu lợi lộc cho mình.
Vậy thì tôi xin hỏi chú tiểu câu này: Như tôi đây bỗng trở thành chiếc
cầu nối cho người tu phước và tạo tội, vậy rốt cuộc tôi là kẻ có tội hay
có phước?
Bị hỏi bất ngờ, tiểu Minh hơi lúng túng, giây lâu chú mới trả lời:
-À… điều này theo như tôi được biết thì… à...vào thời Phật chưa có tục
phóng sanh, nên Phật chỉ nói đến việc giữ giới chớ nên giết hại sanh
mạng dù là những loài vật nhỏ nhít. Làm việc phước lành không gì hơn là
cứu độ muôn sinh. Và thế là lệ phóng sinh bỗng trở nên một nhu cầu cấp
thiết cho người tu cầu phước thọ sau này. Làm phước thì được phước, tạo
tội thì chịu tội. Chuyện nhân quả trong kinh Phật đều có nói rõ. Còn như
chim nói mình có phước hay tội. Theo tôi nghĩ: khi thọ thân súc sanh là
đã mang lấy tội nghiệp từ nhiều đời rồi. Nhưng nay chim được đến chùa,
được nghe tụng kinh, lại hiểu rõ tội phước, đó cũng là gieo chút duyên
lành giải thoát cho ngày sau. Tôi chỉ có hiểu chừng đó thôi… còn gì nữa
thì để tôi đi hỏi sư phụ rồi sẽ trả lời cho chim sau nhé!
Chim thở dài, thều thào:
-Tôi đâu còn sống để đợi chú đi hỏi sư phụ. Có điều tôi cũng tự nhận
biết rằng: Dù đời sống ngắn ngủi. Thân này lại mang nhiều tội nghiệp.
Nhưng loài súc sanh như tôi vẫn có quyền và những giá trị riêng của nó.
Ít nhiều chúng tôi đã khơi dậy chút từ tâm nơi lòng người và giúp họ có
được một niềm tin sâu sắc vào những điều làm phước tu thiện. Còn với ai
vì cuộc sống nên phải lợi dụng niềm tin của người cùng sự vụng dại của
những con vật nhỏ bé này, thì tôi cũng có góp phần giúp họ trong việc
tồn tại mưu sinh. Một bên vì đời sống tâm linh. Một bên vì nhu cầu hiện
tại. Ai cũng tìm thấy mục đích thiết thực của mình. Như vậy tôi cũng làm
được điều lợi ích cho đời, cho người. Tội phước dẫu vô hình. Nhưng tôi
vẫn tin là phước này sẽ diệt được tội chướng kia. Thế nên hôm nay tôi
mới được trở về nơi đây, được chết trong niềm tin chánh đạo.
Chú tiểu chợt tỉnh dậy khi nghe có tiếng động vang lên từ bên ngoài.
Trời đêm tĩnh lặng. Ngọn đèn điện vẫn toả sáng một góc phòng. Và trên
bàn học, chú chim sẻ đã chết tự baogiờï. Trong giấc chiêm bao chập chờn,
câu chuyện về tội phước chưa cạn lời, nhưng chim ắt sẽ hài lòng ra đi
trong sự nhẹ nhàng thanh thản. Chú chim con đã về với Phật. Tiểu Minh
khẽ nói và thầm chú nguyện cho nó.
Những lời nói của chú chim con, dù chỉ thoáng qua trong giấc mộng, cũng
giúp cho tiểu Minh hiểu sâu hơn về sự sống của muôn vật. Một sinh vật dù
bé bỏng cũng mong muốn được sống chan hoà, cùng góp sức vươn lên một
cách hoàn thiện. Khi lòng người luôn biết hướng đến những điều tốt đẹp
vì hạnh phúc của muôn loài, thì thế giới này sẽ không còn cảnh nồi da
nấu thịt, ỷ mạnh hiếp yếu, cậy lớn hiếp bé. Từ đó mà nhân sinh cùng vạn
vật được chung sống trong niềm an lạc vô biên, đầy tình yêu thương đùm
bọc lẫn nhau./.