Dừng chân bên khu vườn rợp bóng mát của những táng cây cổ thụ, Người lữ
khách đặt nhẹ chiếc ba lô xuống, rồi ngồi thư giản trên một tảng đá
trong tư thế toạ thiền đếm hơi thở. Dù từng đi đây đó nhiều, cảm thụ
biết bao kỳ quan dị cảnh cuả đất trời, nhưng chàng vẫn bị thu hút trước
vẻ đẹp huyền ảo của buổi ban mai rực vàng bóng nắng. Nhiều người khác
cũng lần lượt kéo tới, không gian bao trùm trong sự chiêm bái thành kính
mà yên lặng tôn nghiêm. Đến với miền đất Phật xa xôi này, Du Tử chợt
nghe lòng thoáng chút nhẹ nhàng thanh thản an vui.
Khu rừng Lâm Tỳ Ni đang bước những ngày hạ nắng gắt. Từng đoàn người
hành hương trên khắp các châu lục kéo về nhân kỷ niệm ngày Đức Phật
Thích Ca đản sanh. Dòng người cứ đông dần lên trong tuần lễ cuối khi
trăng rằm tháng tư vừa đến. Những nén hương, những đoá hoa đủ sắc đủ màu
được bày biện cắm đầy xung quanh trụ đá, mà Vua A Dục đã cẩn thận ghi
dấu lại để cho người đời sau biết được nơi Phật đã ra đời. Du Tử- những
người quen biết đều gọi Chàng bằng cái tên đó với nhiều ngụ ý, đến đây
từ rất sớm. Chàng ngồi yên lặng hằng giờ để ngắm cảnh vật và dòng người
qua lại. Chàng có lối hành hương không giống ai. Không nghiêng về màu
sắc tín ngưỡng, cũng không mang tính chất tham khảo nghiên cứu. Nói
chung là chàng chỉ nhìn và suy nghiệm mọi thứ theo lăng kính và suy
tưởng riêng cuả mình. Khu vườn này Du Tử từng tham quan vào các mùa khác.
Hôm nay, Chàng đến với tâm trạng của người mong tìm lại dấu chân xưa.
Bước đường thiên lý đã đưa chàng đi khắp nơi, chiêm bái hầu hết các
Thánh tích Phật Giáo. Mỗi chuyến đi là mỗi lần cảm thụ sâu hơn về cảnh
sắc qua tâm ý thức trở về. Nhưng thường cứ khơi dậy trong chàng sự ưa
thiách tìm cầu khám phá.
Từ buổi khởi đầu cho bước đường du phương lãng tử, Du Tử chưa có một
khái niệm gì rõ rệt. Chẳng qua vì tánh hiếu kỳ của tuổi trẻ, ưa thích
làm kẻ độc hành dong ruổi cho thoả chí bình sinh. Dù không mang phong
cách của người mộ đạo chơn chánh. Nhưng Chàng cũng tìm đọc kinh điển
Phật để biết thêm về những nơi mình đến, tham khảo với các vị tu hành
đạo hạnh. Càng tìm hiểu chàng càng thích thú vui mừng như đứa con đi xa
được trở về với ngôi nhà cũ. Chàng tự ví mình như gã Cùng Tử mà Phật dẫn
dụ trong kinh Pháp Hoa, đã tìm ra được đấng cha lành sau bao năm xa cách.
Người con vốn mang mặc cảm tội lỗi thấp hèn nên không bao giờ dám nghĩ
là sẽ có ngày mình được thừa hưởng cả một kho tàng phật pháp cao siêu vô
giá.
- Này Ông! Sao không đi chiêm lễ quanh trụ đá mà lại ngồi đây. Ông không
nhìn thấy là mình làm cản trở bao người khác, khi ai cũng phải bước vòng
để tránh đó sao?.
Một người phụ nữ đến bên nói nhỏ làm Du Tử giật mình vội đứng dậy tránh
đường:_ Xin lỗi …Tôi đã không để ý.
_ Tôi nói vì nghĩ là Ông mãi chiêm bái nên quên, chứ không có ý gì. Xin
đừng phiền. Chắc Ông mới đến đây lần đầu chứ gì?
Du Tử mỉm cười không đáp. Lạ thật, trời đã xế chiều; Từng đoàn người đến
hành lễ rồi đi, vậy mà Chàng cứ ngồi đây không biết đến mọi khoảnh khắc
trôi qua của thời gian. Phải rồi ! Chàng đang bận chiêm bái Thánh tích
và suy tưởng lại một thời đại xa xôi từng hiện hữu trên mảnh đất mang
đầy sự tích huyền thoại về cuộc đời của Đức Phật. Thái Tử Tất Đạt Đa đản
sanh đúng vào thời điểm nầy của hơn hai ngàn năm trước. Nơi đây, cây Vô
Ưu một ngàn năm bỗng trổ ra những sắc hoa rực rỡ, cùng bảy búp sen hồng
vươn lên từ lòng đất để đón lấy bước chân của bậc Đại Giác vừa xuất hiện
ở đời. Vàø Người đã thốt lên một câu nói để trở thành di ngôn bất diệt
cho muôn đời sau.“ Thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn” ( trên
trời dưới đất chỉ có mình ta là tôn quý ). Có vẻ thần tượng hoá
về sự kiện ra đời của Phật, nhưng thời gian đã mặc nhiên công nhận dòng
lịch sử ấy, và niềm tin cứ len lỏi dần vào tâm tư của bao thế hệ người
đi qua.
Quãy chiếc ba lô lên vai, Du Tử từ từ tiến sâu vào rừng. Những người
hành hương thường qua đêm bên mấy ngôi khách sạn nằm ngoài khu vườn. Có
người trải bạt, giăng lều xung quanh trụ đá hay đền thờ Ma Da phu nhân
để nghỉ lại. Du Tử nghe nói sâu trong khu rừng có nhiều hang động mà từ
thuở xa xưa, hay bây giờ thỉnh thoảng có mấy vị Đạo sĩ vào đó nhập
thiền. Vốn tánh thích mạo hiểm, cũng như ưa sự yên tịnh vắng lặng, Du Tử
muốn tìm chỗ nghỉ ngơi trong hang động nào đó. Sáng sớm mai Chàng sẽ trở
ra tham bái trụ đá Phật đản sanh một lần nữa. ( Nếu như đêm nay không bị
thú rừng hỏi thăm ).
Khi màn đêm buông xuống, Du Tử vẫn còn len lỏi trong rừng. Aùnh trăng
rằm thoắt ẩn thoắt hiện vì bị những tàng cây cao che khuất, nhưng cũng
soi tỏ con đường mòn đầy cỏ dại và gai góc để Chàng đi tới. Có tiếng Cú
rừng kêu văng vẳng, tiếng gió đập mạnh vào các khe đá vang lên một thứ
âm thanh rờn rợn nghe như tiếng thú rừng vẫy chết trong những chiếc bẫy
vô hình, càng làm cho không gian chìm trong nỗi hãi hùng ghê rợn. Du Tử
không cảm thấy lo lắng hay sợ sệt. Chàng đã từng trải qua nhiều khu rừng
vắng, lang thang trên những con đường ít người lui tới, nhưng chưa bao
giờ đi trong bóng đêm tịch mịch như thế này.
Xuyên qua cánh rừng và bóng trăng, chàng trai đến bên một triền núi
thấp. Khi leo lên mấy bè đá, tìm được nơi bằng phẳng để ngồi nghỉ, Du Tử
nghe có tiếng suối chảy róc rách qua màn sương đêm mờ ảo. Dòng suối từ
nên dốc cao đổ xuống, hình thành một khe nước trong vắt như mang cả cảnh
sắc và bầu trời đêm soi tỏ vào nơi sâu thẳm của dòng chảy. Chàng đứng
lên hít thở thật sâu, rồi kêu lên khe khẻ:_ Ồ nơi đây thật là tuyệt dịu.
Ta sẽ ngồi tĩnh tâm nơi tảng đá này để ngắm trăng suốt đêm. Các Tổ Sư
ngày trước chắc cũng có vị từng đến đây tu tập thiền định.
Du Tử để túi xách sang bên rồi lần xuống suối tắm rửa một chút cho sảng
khoái. Vừa ngâm mình trong làn nước mát lạnh, Du Tử vừa đưa mắt nhìn
quanh. Dường như mọi cảnh quan của núi rừng đều kết tụ nơi đây. Chàng
muốn thu hết mọi thứ vào trong tầm mắt của mình, để cùng thấm lạnh với
sương đêm, để nghe rõ mọi thinh âm của đất trời trong đêm tịch diệu. Tắm
xong, chàng theo ngách đá phía bên kia đi lên và bất ngờ nhìn thấy một
hang động. Nương theo ánh trăng, chàng đi vào hang. Bên trong không
rộng, lại thông với hóc núi khác. Du Tử lần bước sang bên đó. Cả một
cánh rừng hoa và cây trái xanh tươi rậm rạp bỗng nhiên hiện bày ra. Đá
núi chập chùng, mây trời thấp thoáng khi gần khi xa. Cũng có ánh trăng
soi sáng và dòng suối trong xanh uốn khúc, mà sao phong cảnh nơi đây như
chốn thần tiên cõi mộng. Chàng thoáng thấy một bóng người ngồi khuất sau
một hóc đá. Hơi e ngại nhưng Du Tử vẫn bước tới. Vị Đạo sĩ có râu tóc
dài bạc phơ và trang phục như người tiền sử đang tĩnh toạ, chợt mở mắt
ra nhìn Chàng. Giây lâu sau khi xả thiền, Aån sĩ cất tiếng hỏi Du Tử
…nãy giờ vẫn đứng yên:
_ Ngươi là ai ? sao lại đến được nơi này?
_Chính con muốn hỏi Ngài là ai mà lại ngồi ở đây trong đêm hôm khuya
khoắc ?
_A! cái gã du phương lãng Tử, Ngươi đã đến đây mà còn cao giọng như
thế à! Ta ngồi đây suốt hai ngàn năm rồi, chưa từng thấy một bóng người
lai vãng. Nay ngươi là người đầu tiên gặp được ta, có thể gọi là nhân
duyên hội ngộ.
_ Ngài nói sao? Ngài ngồi đây đã hai ngàn năm rồi. Vậy ra ngài là Tôn
giả Ca Diếp. Nhưng Tôn giả đang bận thiền định tại núi Kỳ xà Quật chờ dự
hội Long Hoa của Phật Di Lặc chứ đâu có ngồi ở chốn này.
_Ngươi có vẻ thuộc sử Phật Giáo lắm. Nhưng Ta chẳng phải là Tôn giả
Ca Diếp. Ta là ai ngươi chớ tìm hiểu làm gì. Vì ngươi đã có duyên gặp ta
ở đây, nên Ta cũng muốn nói mấy lời. Nếu Ngươi cứ mãi làm kẻ cùng tử
lang thang như thế này thì bao giờ bước vào được ngôi nhà chánh pháp của
Như Lai. Phật diệt độ đã hơn hai ngàn năm rồi. Thời kỳ chánh pháp tượng
pháp đã qua, còn mạt pháp thì đang tới. Tất cả mọi sự kiện hưng suy dời
đổi cùng những chuyển biến xáo trộn trong cuộc đời, đã tạo ra nhiều bước
ngoặc cho Đạo Phật tồn tại và lan rộng khắp năm châu bốn bể. Con người
thời nay ưa tìm cầu nắm bắt những cái hư ảo bên ngoài, nên ra sức nghiên
cứu đào xới lại bao dấu vết của người xưa. Nhưng Họ không chịu hiểu là
đạo pháp sâu xa vi diệu nằm ngay trong tâm mình. Mỗi người đều có hột
minh châu quý giá cột nơi chéo áo, vậy mà cứ mãi chịu cực khổ tìm kiếm
xa xôi….
_ Ồ! Ngài nói y như một diễn giả đang thuyết pháp. Nhưng
Ngài là người của thời đại xa xưa, lại ở trong chốn hang động như thế
này, làm sao biết rõ từng diễn biến của cuộc đời. Như lời Phật nói chúng
sanh thời mạt Pháp nghiệp chướng sâu dày khó tu khó độ. Còn ngài đại
diện cho thời kỳ chánh pháp, chắc hẳn đã nhận di ngôn của Phật mà lưu
lại xác thân cho đến ngày nay để làm công việc truyền thừa chánh pháp
tiếp độ chúng sanh. Vậy sao ngài vẫn ở mãi nơi này, một mình vui với
Pháp thiền duyệt Đạo mầu, mà bỏ quên hết bao tiếng kêu thống khổ của
nhân sinh. Như vậy thật trái với lòng từ bi và bổn nguyện của người tu
sĩ. Lại nữa, thời đại văn minh cần có sự chứng thực rõ ràng về nơi đản
sanh, hành đạo của vị đã sáng tạo ra chơn lý Đạo Phật, như vậy con người
mới có đủ niềm tin để xác định phương hướng. Cũng như con đây, từ chỗ
ham tìm hiểu vui chơi mà lần lần tin tưởng Đạo Pháp sâu xa. Dù mang hình
thức gì đi nữa nhưng biết hướng thiện làm lành, cũng là tốt lắm rồi. Còn
sự chứng ngộ thì cần phải có thời gian, tuỳ theo năng lực và bổn nguyện
của mỗi người. Hơn nữa bây giờ…
Vị ẩn sĩ mỉm cười từ tốn:_ Này ! Ta không có ý chê trách gì đâu. Mỗi
thời đại, mỗi con người đều có tầm tư tưởng và trọng trách khác nhau.
Chỉ sợ vì cách Phật đã lâu xa, giáo pháp tuỳ duyên e sẽ làm mất đi bản
sắc ban đầu. Tìm kiếm chân tướng đạo mầu không thể ngao du mãi ở chốn
sơn cùng hải tận. Dấu chân Phật Tổ nằm sẵn trong tâm niệm mỗi người.
Đành rằng pháp môn thì vô tận, nhưng con đường quy tâm trước sau cũng
chỉ có một. Thôi… trời sắp sáng rồi, Ngươi nên quay về. Bình minh sẽ toả
rạng trước khi Ngươi trở lại được Quê nhà. Đừng nghĩ là ta không thiết
gì đến sự thống khổ của Thế Gian. Cũng bởi nhân loại ngày nay mãi đua
chen trong vòng danh lợi phù hư, thì làm sao thấy được tâm nguyện từ bi
của Bồ Tát luôn có mặt khắp nơi để cứu người giúp đời. Nay Ta chỉ muốn
nhắn nhủ với Ngươi cùng tất cả mọi người rằng: Hãy luôn lau chùi và gìn
giữ hạt minh châu sáng rỡ trong tự tâm của mình. Mọi bóng sắc bên ngoài
dù tốt dù xấu cũng dễ làm cho ta mê lầm hoan lạc trong nẻo thường tình…mà
quên mất mọi phương hương quay về…
Du Tử trở lại vườn Lâm Tỳ ni. Chàng theo dòng người đi nhiễu quanh
trụ đá. Trời nắng nóng quyện hòa theo mùi hương khói nhập nhoà, nhưng
lòng Chàng thật sự mát dịu trong âm vang của núi rừng đang vào hạ. Một
đêm trải qua bên khu rừng lạnh, Chàng không rõ mình đang bước vào cõi
thực hay mơ. Tỉnh dậy bên một khe đá hẹp, giữa vầng trăng thanh và dòng
suối trong veo lắng động, Du Tử vẫn còn mang cảm giác bồi hồi xao động.
Vị ẩn sĩ đã đi rồi hay người không thực sự hiện hữu nơi này; Người chỉ
ẩn hiện trong tiềm thức, để cho một kẻ rong ruổi như Chàng chợt nhận ra
được dấu chân thực sự lâu nay của mình. Chàng đang trở lại mái nhà xưa,
hay vẫn tha phương tìm kiếm bao chân trời mới lạ. Trước lúc bình minh,
Chàng sẽ tìm ra được câu trả lời. Chàng quay về khu vườn đảnh lễ nơi
đản sanh của Đức Từ Phụ rồi lại ra đi.
Chơn lý Đạo mầu bừng ngộ sau một đêm tĩnh thức, trong từng âm thanh
thâm diệu của núi rừng.