- Nào nhanh lên
mấy đứa. Chúng ta phải đi sớm cho kịp khóa lễ.
Hiền vừa dắt xe
ra sân, vừa không ngừng hối thúc các em.
Hải chạy lại bên
chị:- Cái giỏ đồ tang chị lấy ra chưa?
-Rồi, chị để đằng trước đầu xe kìa…
Cô quay nhìn vào
nhà hỏi:_Bé Hằng đâu rồi ?
Bé Hằng từ từ
bước ra. Con bé đang cầm trên tay một xâu hoa hồng tươi. Nó bỏ xâu hoa
vào giỏ rồi cất tiếng phụng phịu hỏi chị:- Chị Hai ! hôm nay là ngày lễ
Vu Lan, vậy em có được cài hoa hồng không?
Thằng Hải nhanh
nhẩu:- Có chứ ! Nhưng năm nay mình phải cài hoa hồng trắng.
Hoa hồng trắng!
Hiền chợt nghe lòng mình chùng xuống. Năm trước, cũng vào ngày nầy, ba
chị em Hiền theo mẹ đến chùa làm lễ. Rồi mỗi đứa được cái một bông hoa
hồng xinh xắn lên ngực áo. Vậy mà mùa Vu Lan năm nay lại là tuần thất
thứ bảy của mẹ.
Bé Hằng vẫn ngây
thơ nói:_Em không thích cài hoa hồng trắng đâu. Em sẽ xin Sư Cô một bông
hoa màu đỏ.
Mí mắt Hiền bắt
đầu cay cay. Trước đây Hiền không thể nào hình dung nổi khi mất mẹ mình
sẽ như thế nào! Vậy mà bây giờ cô không có quyền mềm yếu. Cả đến quyền
được khóc cũng không thể. Trong vai trò của người chị cả, Hiền còn kiêm
luôn chức năng của người mẹ trẻ. Hơn tháng qua, Hiền luôn kề cận, vỗ về
an ủi và chăm sóc các em. Cô đã trở thành chỗ dựa duy nhất của chúng,
khi mà bố còn ở xa, và mẹ đang còn phảng phất đâu có giữa chốn trời mây
thăm thẳm….
…. Khóa lễ tụng
kinh vừa bắt đầu. Hiền đưa hai em đi vòng xuống nhà Tổ để lên chánh
điện.
Đi ngang qua bàn
vong, nơi có đặt bức ảnh lớn của mẹ. Cô dừng lại ít phút, lặng lẽ ngắm
nhìn gương mặt dịu hiền trong đó. Bức ảnh nầy chụp không bao lâu thì mẹ
mất. Không ngờ đó là bức ảnh cuối cùng. Nụ cười trong ảnh cũng là nụ
cười cuối cùng còn in đậm trong tâm trí Hiền.
Bé Hằng cầm xâu
hoa tươi bước lại choàng quanh khung ảnh. Chiều hôm qua nó đã đòi Hiền
mua cho bằng được đóa hoa màu hồng nhung. Suốt đêm nó ngồi xâu kết lại
và cũng muốn tự tay mình dâng lên cho mẹ. Con bé thích những bông hoa
màu hồng mà những năm trước còn mẹ nó vẫn được cài. Có ai lại không
thích hoa hồng? Màu hoa tôn vinh cho cái đẹp. Màu hoa biểu trưng cho
tình mẹ thiêng liêng cao qúy. Màu hoa ấy giờ đây đối với chị em Hiền đã
trở nên nhạt nhoà vô vị .
“ Mẹ đi để lại
màu hoa tang thương cho con. Để lại nơi trần gian bao mái đầu xanh bơ vơ
lạc lỏng…”
Ngày trước Hiền
cũng bao lần bày tỏ chút niềm thương xót đến với những ai mất mẹ. Lòng
thương xót ấy gần như đồng cảm với sự lo lắng. Nhưng chỉ thoáng qua
thôi. Làm sao Hiền có thể nghĩ khác được khi mà mẹ vẫn còn đó, vẫn đầy
ấp những lời yêu thương trìu mến. Để rồi khi tất cả đã lùi xa vào ký ức.
Hiền tưởng chừng mình đang rơi lạc trong một giấc mơ chưa từng có thật
trong cõi đời này.
Tiếng tụng kinh
trầm ấm vang lên đã đưa Hiền trở về với thực tại. Đã nhiều tuần lễ trôi
qua, mỗi đêm Hiền đều đưa các em đến chùa tụng kinh cầu siêu cho mẹ.
Từng đêm … Hiền luôn giữ cho lòng mình thật yên tĩnh trong mỗi lời kinh
ý kệ. Sư cô đã chẳng dạy là : “ khi đọc kinh với lòng chí thành tha
thiết sẽ khiến cho người chết được siêu độ, mà người sống cũng được yên
vui an ổn” . Từng đêm Hiền luôn nghĩ đến mẹ bằng tất cả niềm nhớ thương
mong ước. Dù có xa hẳn cuộc đời thì mẹ vẫn là mẹ. Vẫn nguyên một hình
hài trong tâm tưởng Hiền, vẫn dạt dào trái tim của người mẹ hiền muôn
thuở. Hiền đã nhìn thấy mẹ qua từng tiếng chuông vọng lên giữa thinh
không. Tiếng chuông trong đêm vắng cùng lời kinh nguyện cầu sẽ mở toang
hết mọi xiềng xích nơi âm cảnh. Hiền nghĩ vậy vì cô đã được nghe sư cô
giảng: “ Trong khoảng thời gian 49 ngày, người chết vẫn còn chập chờn
giữa hai cảnh âm dương, tội phước chưa rõ ràng. Nếu được nghe kinh… được
người thân nhất tâm trợ duyên hồi hướng, thì sau tuần thất thứ bảy, vong
hồn người quá cố sẽ hướng về nẻo thiện mà được giải thoát.”
Thế nhưng hôm
nay, Hiền nghe trong mỗi lời kinh dường như mang một âm hưởng khác. Vẫn
là những câu “ sắc tức thị không không tức thị sắc…” mà sao cứ lắng đọng
xa xôi dịu vợi. Vẫn mấy lời hồi hướng “âm siêu dương thạnh” mà nghe ray
rứt đến tê lòng. Phải chăng vì là ngày lễ Vu Lan. Ngày xá tội vong nhân.
Và lại là ngày chung thất của mẹ. Ngày lễ Vu Lan đầu tiên mất mẹ, màu
hoa tuổi thơ bỗng nhuộm đầy sắc trắng tang thương.
Hiền giật thót
người khi có ai đó vừa đến bên cô, nhẹ nhàng cài một cánh hoa màu trắng
lên góc áo. Màu hoa trắng dường như cũng vô cảm với lòng người tiếp
nhận. Trước kia Hiền vốn thích màu trắng tinh nguyên như chiếc áo dài cô
mặc đến trường.“ Cuộc đời vốn là vô thường. Con người chung quy chỉ là
một vật thể tan hợp, hợp tan biến đổi từ thân này sang thân khác, kiếp
này qua kiếp kia. Thế nên tất cả mọi sự việc, mọi cảnh trí màu sắc mà ta
thấy đó cũng chỉ là những trò hư ảo không thật”. Lời giảng mang tính
triết lý ấy, trong một lần theo mẹ đến chùa nghe pháp hầu như không lưu
lại trong đầu Hiền một khái niệm gì. Hôm nay chợt hiện lên từng câu từng
chữ rõ ràng. Ôi ! sắc màu là hư ảo, muôn sự trên cõi đời này đều là giả
huyển … chỉ riêng có mẹ đã chết thật rồi. Tiếng khóc và nổi côi cút của
ba chị em cũng là một hiện thực. Cả khung cảnh bàng bạc tiếng mõ và lời
kinh tụng thì cũng đang hiện hữu trong tầm mắt và suy tưởng của Hiền.
Tiếng Bé
Hằng vang lên bên tai Hiền:_ Em không thích hoa hồng trắng, anh Hải xin
cho em một bông màu đỏ đi.
Hải nhỏ
nhẹ dỗ em:_ Mình phải cài hoa trắng. Sư cô bảo người mất mẹ thì cài hoa
trắng em không nghe sao ?
Bé Hằng lại vùng
vằng, lại khóc. Tiếng khóc rấm rứt vòi vĩnh như mọi lần nó không vừa ý.
Tiếng khóc đã xóa tan chút yên tịnh mà Hiền cố giữ trong lòng. Tiếng
khóc vô tư của đứa bé tám tuổi và nỗi trầm tư của cô gái đôi mươi có một
khoảng cách; Nhưng nỗi buồn mất mẹ thì vẫn như nhau. Có khác chăng là
Hiền đang muốn hoà nhập lòng mình với khung cảnh yên bình này để cô vững
niềm tin, đủ nghị lực mà làm tròn sứ mạng mẹ đã giao lại. Có như thế sự
ra đi của mẹ mới thanh thản, Bố mới yên lòng công tác tận miền xa…
Hiền kéo em ra
phía bên ngoài và nghiêm sắc mặt lại với nó. Con bé vẫn thút thít. Nó
khóc và gọi mẹ như mọi khi. Tiếng khóc làm cho Hiền se thắt. Khi mẹ còn,
những đòi hỏi dù vô lý của Hằng vẫn được đáp ứng, vậy thì lẽ nào lại hẹp
hòi một cành hoa hồng để an ủi tâm hồn trẻ thơ. Màu hoa chỉ là những
biểu tượng nhất thời, còn tình mẹ thì mãi mãi bất diệt. Mãi mãi trong
niềm thương nhớ của con trẻ.
Hải xin được một
cánh hoa hồng đỏ đem lại cho bé Hằng. Trước kia nó thường la mắng và bực
dọc mỗi khi con bé hờn khóc. Từ ngày mẹ mất nó trở nên biết chìu chuộng
và yêu thương em. Là con trai Hải tỏ ra cứng rắn hơn. Nhiều lần Hiền
nhìn thấy trong đáy mắt Hải đỏ hoe. Bây giờ nó cũng đưa tay lên dụi mắt,
có lẽ vì khói nhang nhiều quá. Hải thì thầm bên chị với giọng xúc động:
_Chị Hai! hôm nay là ngày xá tội vong nhân, như vậy mẹ mình cũng nhờ
nghe kinh mà được siêu thoát hả chị?
Hiền gật đầu khẻ đáp :- Ừ ! Mẹ chắc chắn sẽ đi về một nơi yên lành. Bởi
chúng ta đã thành tâm cầu nguyện cho mẹ. Vì mẹ là một người mẹ hiền, một
trái tim nhân ái đối với tất cả mọi người…
Hiền nhắm nghiền
hai hai mắt lại. Cô cũng sợ làn khói mong manh đang toả ra làm cho mắt
mình nhoà lệ. Trong khoảng khắc Hiền chợt thấy hình dáng của mẹ hiền rõ
dần ra. Những cánh hoa hồng cũng chập chờn bay lượn trong mắt Hiền. Màu
hoa trắng đỏ đang hòa lẫn lại với nhau chợt hiện ra, sau đó đã nhanh
chóng tan biến vào hư không. Cả khuôn mặt dịu dàng của mẹ cũng dần dần
biến mất. Mẹ đã đi rồi. Mẹ đi về một cõi xa xăm với nụ cười mãn nguyện.
Chắc mẹ cũng thấu rõ tấm lòng của những đứa con thơ.
Hiền mở mắt ra khi tiếng tụng kinh vừa dứt và khói hương cũng bớt mịt mù.
Bé Hằng thôi không khóc nữa. Cánh hoa hồng trên tay nó cũng chẳng còn.
Hằng đã cài hoa cho một em bé vừa được mẹ dẫn đến. Hiền thấy mặt em đã
tươi tĩnh lại và đang thích ứng dần với những gì hiện có. Rồi đây nó sẽ
bằng lòng với cành hoa màu trắng và sự thiếu vắng hình bóng mẹ trong
cuộc đời. Hiền cũng cảm thấy lòng mình trở nên nhẹ nhàng thanh thản.
Thời kinh đã qua rồi. Những giây phút bùi ngùi cũng hết. Quanh cô chỉ
còn đọng lại cái không khí đẫm mùi hương trầm nhè nhẹ, cùng với bao tấm
lòng người đang toả sáng. Hiền ngước mắt nhìn lên ngôi Bảo Điện, cô đang
khấn nguyện với Đấng Bổn Sư. Cô cầu nguyện cho mẹ, cho kẻ mất người còn
đều được tận hưởng niềm an lạc vô biên trong mùa Vu Lan Thắng Hội này.