Phải,
ngọn núi này đã đi vào lòng người như một tuyệt tác không lời nhưng vẫn
còn mãi âm vang. Âm vang ấy lưu vọng từ đời này sang đời khác, kiếp này
sang kiếp nọ. Con người không thể nghe được bằng tai thường, mà chỉ nghe
bằng một thứ tiềm thức sâu thẳm, đầy gợi nhớ, gợi thương, thầm kín mà
chẳng bao giờ quên được.
Tình cha ấm áp dạt dào
Công ơn nuôi dưỡng khác nào Thái Sơn
Trọn đời xin mãi ghi ơn
Giữ câu báo đáp chẳng sờn chẳng phai !
Tôi
có người cha rất hiền từ và trách nhiệm. Có lẽ vì qúa thương yêu Người,
nên trái tim tôi luôn hằng chứa niềm tự hào như thế? Vì ai cũng có một
người cha để kính để thương, để làm hành trang vào đời mà không bị vấp
ngả. Tôi biết bạn cũng có một người cha như vậy. Thôi thì xin hãy một
lần, một lần thôi, đến cạnh cha và ôm chặt lấy Người bằng tiếng gọi của
con tim để được nghe từng mạch máu luân chuyển trong tấm thân gầy guộc
ấy. Bảo đảm rằng bạn sẽ nhận ra một điều gì đó từng có trong cha, trong
hơi thở của Người. Đó là một thứ tình mà trên đời này không gì có thể
sánh được. Hai tiếng “con yêu”, tuy nghe có vẽ thông thường, nhưng khi
biết lắng trọn tâm thành thì bạn mới cảm hết được cái mênh mông trong
tình thương đó, và bạn sẽ thấy được hồn cha. Rồi bạn còn được tiếp xúc
cả hơi ấm của Người phát ra từ một tình thương vô hạn đối với con, cũng
có lúc cha bổng quỵ xuống cả đôi chân mềm yếu vì không còn sức lo cho
con nữa.
Nên
chi, phận làm con luôn phải vâng lời cha dạy, giữ gìn nét nẹp gia phong.
Cha đã hy sinh cực khổ, một nắng hai sương, chỉ với tâm nguyện con trở
thành người thật tốt. Trên thì hết mực lễ kính, dưới thuận thảo đề huề,
đó là kỳ vọng mà người cha nào cũng muốn có nơi con. Thực tế, có những
gia đình thiếu duyên đoàn tụ, gia cảnh éo le, cha mẹ ly lìa thì phận làm
con vẫn phải giữ tròn đạo hiếu, nguyện cầu cho cha mẹ luôn được bình an.
Bởi lẽ Phật dạy rằng, ân cha mẹ rộng sâu như biển, nhất là ân dưỡng dục
và sinh thành. Câu này xin nguyện khắc ghi.
Ai
cũng có một thời để nhớ, nhớ về hình ảnh người cha, về một mái ấm chung
vui trên dưới thuận hòa. Có những nỗi nhớ về ân, kỷ niệm về tình, như
vòng tay yêu thương của mẹ hoặc cử chỉ âu yếm của cha, tất cả đều là
những ấn tượng khó phai của những đàn con xa xứ. Ngày xưa bạn cũng được
cha mình bão bọc cở nào, thâm chí phải chạy hút trong mưa để gọi bạn về
ăn cơm, tối về bị cảm lạnh, bạn nào có biết ? Rồi những lúc bạn đau bạn
bệnh, cha phải bán đất bán vườn, kể cả vật sính hôn của ông bà, Người
cũng mang ra bán để chạy thuốc tìm thầy chữa trị cho bạn, bạn còn nhớ
không? Khi hay bạn thất cơ lỡ vận thì cha mẹ chỉ biết ngồi khóc, tìm
phương an ủi để bạn khỏi phải đau lòng. Đúng là nghĩa nặng ân sâu!
Thưa
cha !
Ngày
xưa cũng một lần con bịnh như vậy, cả gia đình chạy đôn chạy đáo tìm
cách chửa trị cho con. Cơn sốt cấp tính cay nghiệt làm sao, con những
tưởng trọn đời này con không còn gặp cha mẹ nữa. Con biết gia đình mình
lúc đó còn phải gạo đong tùy bữa, lấy đâu mà ra số tiền đưa con vào
viện. Mẹ nói đôi mắt cha bổng quầng đen vì mất ngủ, mẹ phải ôm chặt lấy
cha tỏ lời an ủi trong nước mắt đau buồn. Quyết định của cha là bán
ruộng và chạy thêm tiền, vậy mà cũng chỉ nhẹ đi không mấy phần gánh
nặng. Nhờ Phật phù hộ, cha được việc làm, nhờ thế mà mối nợ mới được
giải khuây. Sau cơn mưa ấy, cha đích thân vào viện thăm con. Cha cố cười
để con được vui, nhưng trong ánh mắt cha vẫn không giấu được nỗi niềm lo
lắng. Con hỏi thăm mẹ, cha im lặng khẻ lời nói nhỏ “con cứ yên tâm dưỡng
bệnh, mẹ sẽ vào thăm con”!
Con
không chịu như vậy, tại sao đời này con phải làm khó cha mẹ chứ ! Cái
mặc cái ăn đã không vẹn toàn như người ta mà còn phải vì con để tháng
ngày phải chịu khốn đốn ! Con khóc trong chiếc áo màu nâu của Phật, và
mới hiểu tại sao có những vị Bồ Tát không muốn tái sinh trong đời vì sợ
làm khổ bào thai mẹ và gây đau lòng cho cha mà phạm phải tội bất hiếu.
Sau ngày xuất viện, con luôn nguyện với lòng, xin Phật trời chứng giám
cho con, kiếp sau dù làm thân trâu ngựa con cũng cam lòng, miễn sao đền
đáp được công ơn khó khổ của mẹ cha.
Mẹ
lại kể, cái ngày mà con đòi vào chùa tu, cha con nhất định không chịu,
mặc dù mẹ thì rất vui. Cha sợ con thức khuya dậy sớm, muối dưa đạm bạc
sẽ làm thân con khô gầy. Ngủ với cha không đêm nào cha con không nhắc
tới con, sợ còn nhỏ không gần cha mẹ, nóng lạnh, vui buồn nào ai thấu
hiểu. Thế rồi thấm thoát cũng trôi qua 6 tháng tập sự, thầy mới chính
thức chọn rằm tháng 7 làm lễ xuất gia cho con. Lòng con nhớ hoài một kỷ
niêm mà cho tới bây giờ nghỉ lại niềm vui nỗi buồn cứ quyện vào nhau.
Nhớ hoài chiếc áo xuất gia đầu tiên trong đời con được cha tỉ mỉ đêm
ngày may rất cẩn thận. Con biết chiếc áo đó vận cả tâm thành của cha vào
ấy, cả niềm hy vọng duy nhất của Người, và khi con mặc vào thì nguyện
của cha được thỏa “ Mong cho con đi trọn con đường này “.
Đúng
là duyên lại tùng duyên. Cha tôi ít khi đi chùa ngoài những ngày lễ lớn,
nhưng lần hồi hoàn cảnh đổi thay thấy rõ, cha lại về chùa thường hơn vì
con đã thành một tu sĩ. Có lúc cha xin thầy được dắt con dạo vườn để
muốn nhìn con thật rõ, được vuốt đầu con, dặn dò chăm sóc khuyên lơn.
Rồi bóng cha khuất dần bên rặng chuối sau vườn. Tiếng bìm bịp kêu chiều
con nước lớn, như tiếng con dõi lần theo gót chân cha. Thầy tôi hiểu
được tâm lý tình phụ tử, một lần nói chuyện riêng cha mẹ về đạo lý xuất
gia là dứt tình thân luyến cũng là giúp ích cho tôi. Từ đó cha giảm bớt
vãng lai thăm viếng như thường lệ. Tôi bắt đầu chuyên tâm tu niệm, ít
nghỉ việc nhà. Nhưng mỗi năm Vu Lan về tụng kinh Báo Hiếu, nước mắt tôi
cứ rơi vì mẹ cha càng lúc càng già.
Nhân
ngày giỗ ngoại, tôi xin thầy về thăm cha mẹ, lòng tôi mừng lắm cảm thấy
mình nhỏ lại như một đứa tre,û tại vì sắp được ôm lấy cha mẹ trong vòng
tay đầy nhớ thương. Nhưng cũng lần đó tôi phải nói lời từ biệt để đi xa
tiếp tục con đường mà tôi đã chọn. Phút giây ấy lại đến, gặp mặt tất cả
gia đình, tôi thắp nén nhang cho ngoại, cả nhà tâm sự hàn huyên. Những
cái mình không muốn nó trôi đi thì nó lại trôi đi nhanh quá. Tôi phải
nói lời chia xa với cha mẹ và anh chị, không biết phải vài năm mới về
một lần. Vài năm ấy như một khoảng ngắt nhịp lời âm, biến bài hát thành
một bài ca dang dở.
Cha
ơi, nơi phương xa con nhớ lại mảnh vườn xưa bóng cha dắt dìu bên rặng
chuối. Lời cha còn vọng rõ nơi này. Chiếc áo ngày đầu cha may bằng đôi
tay gầy guộc vẫn còn đây từng sợi chỉ dệt thành những đường rất khéo. Có
lẽ con xem nó như những tiếp nối không đứt đoạn trên con đường tu học
của con. Hình ảnh nơi bến đò khuya ngày ấy, cha tiễn con đến khi khuất
dạng bóng cha, tàu rời bến mà con cứ mong tàu đứng lại để được nhìn thấy
cha lần chót, nhưng cuộc đời có dễ vậy đâu…
Hai
năm sau con lại về thăm cha, mẹ nói cha hồi này ít ăn khó ngủ. Có khi
trèo lêïn nóc nhà sửa lại mái lá mà sức đã yếu, mẹ lo. Con đến cầm tay
cha, đôi bàn tay khô cứng, để lộ những đường gân chằng chịt, lòng con
càng thấy lo. Mấy chị nấu thuốc cha uống, ít hôm cha khỏe lại cả nhà đều
mừng. Lần ấy thầy cũng xuống thăm cha nữa. Các chú tin cha bệnh cũng đều
xuống thăm. Sau lần ấy con dắt cha lên Sài Gòn khám bệnh. Bác sĩ bão sức
khỏe cha bình thường.
Vài
ngày sau cha muốn con chở cha đi thăm mấy cảnh chùa và qúy bà con thân
thuộc. Ngồi sau, con còn nghe rõ câu cha khuyên bão: “ Con ráng tu, tu
cho đến chốn, nguyên vọng duy nhất của cha là được nhìn thấy con còn mãi
trong chiếc áo này”. Con nín lặng và nghe tim mình thắc lại, vì đây là
lần thứ hai trong đời cha đã gửi hết tâm nguyện cho con. Cũng lời đó làm
cho ý chí con thêm lớn mạnh giữa dòng đời đen trắng này.
Một
điều gì đó bắt đầu diễn ra trong suốt những ngày cha còn lưu lại Sài
Gòn. Con bỗng thương cha một cách kỳ lạ, lòng không muốn rời cha một
phút. Từ nơi đâu trỗi dậy trong con, con hoàn toàn không biết, muốn
phụng sự cha, muốn chia sẻ tất cả để cha được hạnh phúc. Không, cha nào
có đòi hỏi gì đâu, con biết cha rất giản dị và chân phương nữa. Và rồi
cha phải về quê, chấm dứt một cuộc thăm viếng Sài Gòn. Tôi tiễn cha ra
bến xe, và một sức mạnh nào đó bão rằng hãy ôm cha đi con, ôm thật chặt,
và tôi làm ngay điều đó, và vòng tay không muốn buông lơi.
Cha
về quê rồi, lần này tôi lại khóc. Không lần nào tôi buồn và khóc như
vậy. Cha ơi, bao giờ thì cha mới lên thăm con nữa!? vì con không dám bỏ
học. Nếu được cha nhớ dắt mẹ theo. Anh chị con cũng rất vui khi gặp được
cha và mẹ, nhưng vì công việc nên cứ phải lo làm. Lần đó tôi gọi điện về
thăm cha, mẹ bắt máy nói là cha sang chơi nhà hàng xóm chưa về. Tối hôm
ấy trong giấc ngủ mơ màng, tôi cảm thấy trong người khó chịu. Mấy ngày
qua đều vậy, tôi cứ không ngon giấc chút nào. Và mắt bên phải của tôi cứ
giật liên hồi, tôi không biết điều gì sẽ xảy đến…..! Thế là nửa đêm một
bóng đen kinh hoàng chụp xuống đời tôi…… ! Chuông điện thọai rung lên,
trái tim tôi như rớt hẳn ra ngoài….! Và một giọng nói rất quen thuộc từ
người chị họ…….! Alô có phải thầy Lợi con bác ba không !? Dạ phải, có gì
không chị ??? Người chị họ trả lời :” Thầy là thầy Lợi phải không!? Dạ
phải !_Thầy ơi ba thầy đã …………….mất rồi !!!
Ch…..a……ơi !!!!!!!!!!!!!! Các chị ơi ! Cha đã …….qua
đời……….rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!
…………………………………………………………………………………………………………!!!!!
Thế
là cha lại bỏ con đi, mãi mãi không bao giờ gặp lại. Trên đường về con
và mấy chị em con vừa khóc vừa niệm Phật để cho hồn cha được nhẹ nhàng
siêu thoát.
Cha ơi!
Kể từ đây, mẹ một mình côi cút
Đời chúng con mất hẳn một người cha
Chốn trần gian đúng là chốn không nhà
Đến đi rồi cũng trở về với đất !
Bạn ơi rồi ai cũng phải mất
Đã có cha có mẹ phải vẹn toàn
Phải đáp đền trọn nghĩa sắc son
Trên đời này không gì bằng cha mẹ !
-ooOoo-
http://www.buddhismtoday.com/viet/vulan/tinhcha.htm