I. Vài
Lời Nói Đầu
Cách đây hơn hai năm, tôi đã đọc cuốn Đất Việt,
Người Việt, Đạo Việt (Đất Việt..). của Phan Thiết, nxb Văn
Nghệ Tiền Phong, 1995-1996. Theo như lời tự giới thiệu của tác giả thì
Phan Thiết là bút hiệu của Nguyen Kim Khanh (Nguyễn Kim Khanh? Khánh?), một
trí thức Gia Tô có bằng Cử Nhân Luật đại học Saigon, vào khoảng
1965-66 gì đó. Không như cuốn Người Việt, Đất Việt của Toan
Ánh, chỉ nói về người Việt và đất Việt, nội dung cuốn sách của
ông Phan Thiết chẳng phải về Đất Việt, Người Việt và Đạo Việt, mà
là để phê bình những cuốn Tây Dương Gia Tô Bí Lục của hai tác
giả Việt Nam theo Gia Tô La Mã Giáo vào cuối thế kỷ 18, Đạo Thiên
Chúa Và Chủ Nghĩa Thực Dân Ở Việt Nam, luận án Tiến Sĩ Quốc Gia tại
Pháp của Cao Huy Thuần, Bão Biển của Chu Văn, Việt Nam Máu Lửa
Quê Hương Tôi của Đỗ Mậu, vài cuốn về Triết học và Dân Tộc
của Giáo Sư Trần Văn Giàu. Phần còn lại là viết lăng nhăng về Phật
Giáo và quảng cáo huênh hoang cho Thiên Chúa Giáo tuy tác giả không hề biết
gì về Phật Giáo, và cũng không hề đọc Thánh Kinh. Tác giả cũng
không hề biết đến những tác phẩm nghiên cứu về Thiên Chúa Giáo của
ngay một số Giám mục, linh mục và của các nhà Thần học, giáo sư đại
học, học giả chuyên gia về tôn giáo.
Viết trong tâm cảnh của một tín đồ Gia Tô cuồng tín,
tác giả đã lên án các tác phẩm trên là "chống Gia Tô," làm như
chống Gia Tô là một trọng tội đáng chê trách, trong khi "chống Gia
Tô" chỉ có nghĩa là chống tội ác, chống mê tín dị đoan, chống đạo
đức giả, chống độc tài, chống nô lệ ngoại bang v...v..., và chống những
hành động phi dân tộc, phản dân tộc của một số tín đồ Gia Tô Việt
Nam. Điểm đặc biệt là Phan Thiết, ngoài nghề viết lách chẳng ra gì,
còn làm nghề buôn nón cối, chụp mũ tất cả các tác giả mà ông phê
bình là tay sai của CS, kể cả Phật Giáo chống Nhu Diệm vào đầu thập
niên 60. Điều này kể cũng dễ hiểu, vì đó chỉ là phản ứng của Phan
Thiết trước tiếng chuông rung "Chống Cộng" và "Xuyên
Tạc Phật Giáo Bằng Mọi Giá" của các "bề trên" ăn không
ngồi rồi ở Tòa Thánh Vatican, nghĩ cách phá đạo khác.
Đọc xong cuốn sách trên tôi đã có ý định viết một bài
"điểm sách" để phê bình. Nhưng suy đi nghĩ lại tôi thấy không
đáng, vì tôi còn bận nhiều việc khác, nhưng phần lớn vì nội dung cuốn
sách phản ánh một kiến thức phiến diện, nghèo nàn, thấp kém; một tâm
cảnh lắt léo, nặng về xuyên tạc và chụp mũ; một sự ám ảnh hoang tưởng
(paranoid); một niềm tin mù quáng.
Mới đây, Phan Thiết lại cho ra một tác phẩm khác nhan đề
Hành Hương Đất Phật (HHĐP), gồm có hai phần, HHĐP I và HHĐP
II. Tôi được biết, tác giả đã gửi bản thảo cuốn này tới nhà xuất
bản Văn Hóa ở Houston, Texas, Hoa Kỳ, nhưng giám đốc nhà xuất bản Văn Hóa,
Tiến sĩ Sử Học Vũ Ngự Chiêu đã từ chối không nhận xuất bản, chắc
vì thấy giá trị của cuốn sách sẽ kéo danh tiếng của nxb Văn Hóa xuống
bùn đen. Cuốn sách này được nhà xuất bản Southern Stars Publisher ở bên
Úc xuất bản và phát hành. Giá trị trí thức của nhà xuất bản này ra
sao, tôi không rõ.
Cũng như cuốn Đất Việt..., cuốn HHĐP chẳng
phải là Hành Hương Đất Phật mà chủ yếu là để xuyên tạc và trình
bày Phật Giáo theo cái hiểu, nếu có thể gọi là hiểu, của tác giả về
Phật Giáo. Nếu phê bình cho đúng thì đây là hành động của một người
phù hợp với định nghĩa "Côn Đồ Văn Hóa" của Giáo sư Sử
học Nguyễn Mạnh Quang trong cuốn Thực Chất Của Giáo Hội La Mã, với
mục đích duy nhất là dùng cái bình phong "Hành Hương Đất Phật"
(HHĐP) để "Hành Hung Đạo Phật" (HHĐP) bằng ngôn từ gian dối,
xảo quyệt và đôi khi hạ cấp. Khi Giáo hoàng Gion Pôn Hai (John Paul II) viết
cuốn Bước Qua ngưỡng Cửa Hi Vọng trong đó có vài nhận định sai
lầm về Phật Giáo thì giới trí thức trên thế giới phê bình là kiến
thức của Ngài về Phật Giáo thuộc loại kiến thức của các thừa sai
theo gót thực dân trong thế kỷ 19. Nhưng ít ra đó cũng là một kiến thức
bắt nguồn từ một số nhận định hẹp hòi và sai lầm về Phật Giáo Tiểu
Thừa. Còn kiến thức của Phan Thiết thì không thể gọi là kiến thức,
mà là những điều tạp nham mà tác giả đã thuyết giải một cách nham nhở
theo ý riêng, với mục đích rõ rệt là dựng lên một người rơm để rồi
chính tay mình quật nó xuống đất, hi vọng với thủ đoạn này, tác giả
có thể hạ thấp Phật Giáo. Điều này Tòa Thánh đã muốn làm từ bao thế
kỷ nay, và với những bộ óc thượng thặng trong hàng Giáo phẩm ở
Vatican còn làm không nổi, cũng như mưu toan xuyên tạc, hạ thấp Phật
Giáo để "vinh danh Thiên Chúa trên Trời" của các Thừa sai Gia Tô,
song hành với chủ nghĩa Thực Dân của Tây phương, ở Á Đông, cũng đã
hoàn toàn thất bại, ngoại trừ ở Phi Luật Tân và trong những ốc đảo
ngu dốt (Từ của LM Trần Tam Tĩnh) ở Việt Nam, vậy thử hỏi một đầu
óc thuộc loại mì ăn liền như của Phan Thiết thì sẽ làm được gì?
Như một đoàn lữ hành, Phật Giáo cứ thản nhiên "đường
ta, ta cứ đi" (la caravane passe), những tiếng ồn ào bâng quơ
bên đường không thể ngăn cản bước tiến của Phật Giáo. Ngày nay, sau
bao thế kỷ bị giam hãm trong cái bóng tối dày đặc của các Thần Giáo,
đặc biệt là của Gia Tô La Mã Giáo (Tiến sĩ Barnado: The Thick darkness of
Romanism), Tây phương cũng như khắp nơi trên thế giới đã nhận ra được
chân giá trị của Phật Giáo. Sự bành trướng của Phật Giáo trên thế
giới đã làm "lạnh xương sống" những kẻ buôn Thần bán Thánh
đến nỗi từ giáo chủ cho đến một số tín đồ nô lệ đã phải viết
sách để xuyên tạc Phật Giáo, phê bình nhảm nhí về Phật Giáo, hòng ngăn
chặn ảnh hưởng của Phật Giáo trên đám tín đồ. Nhưng mưu đồ "hàm
huyết phún nhân" đã không còn tác dụng trong một thế giới đã
tiến bộ nhiều về trí thức, trong đó cây gươm (để giết người) và
bó củi (để thiêu sống người) đã bị tước khỏi bàn tay đẫm máu của
Giáo hội. Phan Thiết chắc không biết đến những sự kiện này nên cố gắng
vớt vát, làm công việc của con Dã Tràng. Tôi rất tiếc bắt buộc phải
dùng đến một số danh từ tả chân chính xác như trên. Phật Giáo thường
dạy chúng ta phải dùng ái ngữ nhưng cũng dạy chúng ta phải dùng trí tuệ
để ứng xử tùy theo trường hợp. Trong trường hợp này, dùng ái ngữ
có nghĩa là giả dối, che đậy sự thật, và ngu xuẩn như là khi bị tát
má này thì đưa má kia cho người ta tát thêm (lời Giêsu dạy), dung dưỡng
sự bất công và bạo hành. Đưa ra những sự thật và dùng danh từ chính
xác chỉ có nghĩa giải hoặc với mục đích vạch trần những thủ đoạn
xuyên tạc gian dối nhằm hạ thấp Phật Giáo, chứ không có nghĩa là dùng
cùng những phương pháp gian dối, xuyên tạc để trả đũa.
Đọc hai cuốn Đất Việt... và HHĐP của Phan
Thiết, tôi có thể thấy rõ thực chất kiến thức cùng những tiểu xảo
của tác giả trong cách trình bày vấn đề, được tóm lược trong bảy nhận
định tổng quát sau đây:
1. Tác giả tự xưng là đã nghiên cứu về Phật Giáo trong
nhiều năm nhưng kiến thức của tác giả về Phật Giáo có thể nói là một
con số không vĩ đại, vì nó thuộc loại tạp nham vặt vãnh, vô cùng hời
hợt và méo mó lệch lạc một cách không thể tưởng tượng được.
2. Tác giả nhắc đến nhiều kinh sách Phật Giáo nhưng thực
ra tác giả chưa hề đọc những kinh, sách này, khoan nói đến chuyện tìm
hiểu ý nghĩa của kinh.
3. Tác giả đưa ra một loạt những khẳng định vô trách
nhiệm (affirmation gratuite), những khẳng định này nhiều khi lại
chính là những lời thú nhận về một kiến thức hẹp hòi và trình độ
thấp kém của tác giả.
4. Tác giả liệt kê tên một số sách mà tác giả dùng
làm tài liệu để tỏ ra mình là người trí thức, đọc rộng, biết nhiều,
nhưng phân tích kỹ chúng ta có thể thấy đó là một thủ đoạn lừa bịp
độc giả vì những điều tác giả viết chứng tỏ tác giả không biết
rõ nội dung và cũng có thể chẳng bao giờ đọc những cuốn đó.
5. Nhiều chỗ tác giả bịa ra những chuyện vô căn cứ,
mơ hồ, không ghi rõ xuất xứ, để đạt được mục đích của mình, chưa
kể là đôi khi còn trình bày những chuyện giả tưởng một cách tục tĩu.
6. Tác giả quảng cáo, đánh bóng Gia Tô Giáo như một con vẹt,
với những khẳng định thuộc thời Trung Cổ, hoặc của các thừa sai thực
dân như Alexandre de Rhodes, không cần để ý đến sự kiện là những tiến
bộ trí thức của nhân loại đã phá đổ hoàn toàn nền Thần Học của
Gia Tô Giáo, một nền Thần học cũ kỹ, lỗi thời, hoang đường, phản
khoa học, phi lôgic mà ngày nay chỉ còn được sử dụng để chiêu dụ
tín đồ trong đám cùng dân thấp kém, ít học hay vô học; và trong những
tín đồ đã bị điều kiện hóa từ trong sữa mẹ, chỉ còn có thể phản
ứng theo tiếng chuông Pavlov.
7. Bản chất của tác giả là một tín đồ Thiên Chúa
Giáo cuồng tín, nghĩa là, theo định nghĩa của Giáo sư sử học Nguyễn
Mạnh Quang trong cuốn Thực Chất Của Giáo Hội La Mã, tổng hợp của
ngu, dốt, huênh hoang và hung hăng, cho nên nhiều đoạn tác giả viết
rất hung hăng về Phật Giáo, rất huênh hoang về Gia Tô Giáo, và trong cả
hai lãnh vực, để lộ cái vốn liếng hiểu biết kém cỏi, lệch lạc, bệnh
hoạn của mình ra.
Đó là những nhận định tổng quát của tôi về Phan Thiết,
tác giả hai cuốn Đất Việt, Người Việt...và Hành Hương Đất
Phật. Phải chăng những nhận định trên là những khẳng định vu vơ
vô căn cứ, vô trách nhiệm mà tôi đưa ra để phản bác tác phẩm của một
người tự xưng là "trí thức Thiên Chúa Giáo"? Tuyệt đối không
phải. Trong phần chứng minh sau đây, tôi sẽ phân tích chi tiết một số
đoạn viết bậy viết bạ của Phan Thiết để quý độc giả có thể thấy
rõ thực chất mưu đồ, thủ đoạn, và kiến thức thực sự của Phan Thiết
ra sao.
Thật ra thì tôi chẳng muốn phí thì giờ để phê bình những
tác phẩm vô giá trị, không đáng phê bình. Nhưng sau khi đọc câu sau đây
của tác giả, nghe có vẻ khiêm nhường nhưng thực chất là để che dấu
một thủ đoạn không mấy đẹp:
"