Krishnamurti là một nhân vật mang nhiều tính tiền định.
Trọn đời ông như một vở kịch được sắp sẵn để mà chơi. Năm 1909,
khi ông mười bốn tuổi, bà Annie Besant, chủ tịch Hội Thông Thiên Học, một
vận động tổng hợp Triết học Tây phương với giáo lý nhà Phật và Ấn
Độ giáo, tuyên bố Krishnamurti là hóa thân của Maitreya (Đức Từ-thị hay
Phật Di Lặc). Bà thành lập hội Ngôi Sao để chuẩn bị cho ông - vị
giáo chủ tương lai của thế giới đó - khi lớn lên sẽ giảng dạy một
giáo lý mới cho thời đại mới.
Năm 1929, Krishnamurti tuyên bố giải tán hội Ngôi Sao. Bấy
giờ ông tuyên bố "Truth is a pathless land," Chân lý là mảnh đất
không lối ngõ gì cả. Điều này có thể gợi nhớ tới ngôn ngữ Thiền,
con đường không đường, cửa không cửa (vô môn quan). Từ đây, ông đi
nhiều nơi trên thế giới để nói về giảng dạy mới này. Ông nói chuyện
về gần như là tất cả mọi vấn đề của con người. Phương pháp thường
dùng nhất là đối thoại, ông thường đưa ra những câu hỏi, chất vấn,
khảo sát về Tâm (Thoughts and feelings) chỉ thẳng cái tánh không thực của
nó, sự lập đi lập lại giả tạo của nó. Có thể nhớ tới kinh Phật
nói: "Tâm như diễn viên, ý như thằng hề." Ngôn phong của ông
mang nhiều tính phủ định (negation), cũng triệt để như ngôn phong của hệ
thống Bát Nhã.
Đức Phật Sống Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 14, người được
dân tộc Tây Tạng tin tưởng là hóa thân của Đức Quan Âm, đã so sánh
Krishnamurti với Nagarjuna (Tổ Long Thọ, người hình thành 5 hệ thống giáo
lý nhà Phật, trong đó có giáo lý Tánh Không của Bát Nhã). Năm 1956, Đức
Đạt Lai Lạt Ma và Krishnamurti gặp nhau tại Madras, Ấn Độ. Không có sách
nào tường thuật buổi gặp nhau này một cách chi tiết. Hai hóa thân Phật
này, một Di Lặc và một Quan Âm, đã nói gì với nhau không ai biết, có đấu
phép để phân biệt bạn thù không cũng chẳng ai hay. Trang 202-203 của sách
Krishnamurti A Biography của bà Pupul Jayakar chỉ ghi vài dòng, trong đó có một
chữ "coexperience" của Đức Đạt Lai Lạt Ma phê bình về cuộc
nói chuyện đó. Nói theo Thiền là đã ấn chứng cùng vào nhà Tổ, đi
chung lối chim bay, thở chung một lỗ mũi với Phật.
Bài này trích dịch từ trong Krishnamurtís Notebook, sách ông
viết lúc gần cuối đời, năm 1961, gồm một số đoạn nói lên quan điểm
của ông về Thiền định. Nếu so sánh quan điểm này về Thiền của
Krishnamurti với pháp Thiền Tào Động, Lâm Tế Tây Tạng, ta thấy rất nhiều
điều giống nhau. Nói rõ hơn là, khác chỉ là ở thủ đoạn khai ngộ, Pháp
bảo nhậm hoàn toàn như nhau. Nhưng than ôi, còn thấy có một pháp vẫn
còn là chưa được.
TRÍCH VĂN
Trang 51:
Thiền định là sự vắng mặt của tất cả những gì gọi
là ý thức, không phải để tiếp nhận, nhưng để làm vắng mặt, để quét
sạch, để trống không tất cả những gì gọi là nỗ lực. Ở đó sẽ
là chỗ cho sự vắng lặng, không phải là chỗ được tạo nên bởi tư
tưởng và các sinh hoạt trí thức, mà là chỗ (cảnh giới) đó đến qua sự
phủ định và phá hoại, khi không còn chút gì của tư tưởng (niệm) và
các dự phóng của nó. Chỉ ở Tánh Không mới có Sáng Tạo.
Trang 81:
Thiền định không với một công thức nào hết, không với
một động cơ và lý luận nào hết, không một nơi để đến và mục đích
nào hết, là một hiện tượng khó tin. Loại Thiền định này không chỉ
là một bùng nổ vĩ đại làm trong sạch tất cả nhưng cũng còn là sự chết
(1). Ở đây không còn cái gì gọi là ngày mai nữa (Thời gian chấm dứt).
Trang 82:
Không có cái ngày mai trong Thiền định, (vì) không có lý
luận gì được với cái chết. Cái chết của hôm qua và ngày mai không để
lại chút khoảnh khắc gì trong hiện tại, và thời gian luôn là khoảnh khắc,
nhưng sự hủy diệt (thời gian) này là cái hoàn toàn mới. Thiền định là
như vậy, không phải là những con toán ngốc nghếch của bộ óc đi tìm sự
an toàn. Thiền định là sự hủy diệt cái an toàn, và có cái đẹp tuyệt
diệu trong Thiền định, không phải là cái đẹp của những gì được tạo
dựng nên bởi con người hay Thiên nhiên, nhưng là cái đẹp của cái vắng
lặng. Cái vắng lặng này là cái KHÔNG, trong đó và từ đó tất cả (vạn
pháp) lưu xuất và hiện hữu (2).
Trang 142:
Thiền định là cửa ngõ đi vào cái không vô tận (3).
(Meditation was an opening into immeasurable emptiness).
Trang 143:
Thiền định sinh khởi ra cái Đó (4), nó thuộc về sự
trong sạch (thanh tịnh) bùng vỡ. Sự thanh tịnh của nó không để lại chút
manh mún nào hết, nó ở đó, nó là tất cả và không có gì là từng hiện
hữu. Khi không có gì hết thì là nó. Nó (Thiền định) là sự thanh tịnh
của tất cả các yếu tính. Sự bình an này là cảnh giới vô tận, vô
biên giới, của Tánh Không bất khả tư nghị.
Trang 170-171:
Nơi hàng hiên thoảng mùi thơm (nơi ông ở), khi bình minh chưa
tới và hàng cây vẫn còn vắng lặng, cái gì là bản chất chính là cái
đẹp (LND: essence dịch là bản chất hay yếu tính, có nên dùng chữ Tánh của
Thiền không?). Nhưng cái yếu tính này thì không có thể kinh nghiệm. Kinh
nghiệm phải chấm dứt, phải chết đi, vì kinh nghiệm chỉ làm củng cố
thêm cái đã biết. Cái đã biết thì không bao giờ là bản chất, là yếu
tính (LND: nghĩa của chữ yếu tính thường được định nghĩa cách Triết
học là, cái gì làm cho nó là nó). Thiền định không bao giờ là một kinh
nghiệm xa hơn; nó không chỉ là sự chấm dứt kinh nghiệm, mà sự chấm dứt
này chỉ là một đáp ứng tới sự thách thức, lớn hay nhỏ. Nhưng nó
(Thiền định) là sự mở ra cánh cửa của Pháp Tánh (the door to essence), mở
ra cánh cửa của một lò sưởi, trong đó lửa đang đốt cháy hoàn toàn,
không để lại chút tro bụi, không gì còn sót lại nữa. Chúng ta là những
cái sót lại, những kẻ nói vâng của nhiều ngàn ngày hôm qua, một chuỗi
liên tục của trí nhớ không thôi, của sự lựa chọn và tuyệt vọng.
Cái gọi là Đại Ngã và Tiểu Ngã là khuôn mẫu của hiện hữu, và hiện
hữu là tư tưởng, và tư tưởng là hiện hữu, với đau khổ không bao giờ
chấm dứt. Trong ngọn lửa của Thiền định, tư tưởng chấm dứt cùng với
cảm xúc, vì không có cái nào đã là tình yêu cả. Không có Tình yêu thì
không có yếu tính; không có Tình yêu thì chỉ có tro bụi mà trên tro bụi
này sự hiện hữu của chúng ta hình thành. Chỉ ở trong Tánh Không, mới
có Tình yêu (5).
Trang 175; Trong khi ông đang đi bộ:
Vừa khi con đường rẽ về phía đông, cái Đó (otherness)
hiện đến. Nó đến chan hòa đổ xuống những làn sóng lớn dày đặc của
sự linh thánh vô biên. Như dường các tầng trời mở ra cho cái không-gọi-tên-được
hiện đến từ cái vô lượng vô biên đó; Nó đã sống ở đó suốt
ngày, tôi (ông khiêm tốn dùng chữ One, ngôi thứ ba) đột nhiên nhận ra
và chỉ bây giờ, đang đi bộ một mình trong khi những người bạn khác đã
vào ngã quẹo khác, tôi nhận ra sự kiện đó. Và cái gì làm cho sự kiện
này khác thường chính là cái đang xảy ra; nó là đỉnh cao của cái trước
giờ vẫn đang diễn tiến và không phải là một sự kiện riêng biệt (6).
Có ánh sáng, không phải ánh sáng mặt trời hay đèn nến gì của con người,
các loại ánh sáng này chỉ tạo nên bóng (shadows) thôi. Nhưng có ánh sáng
không tạo nên bóng và nó là ánh sáng.
Trang 148:
Đang đi bộ và nói chuyện, Thiền định vẫn đang tiếp tục
trong những lời và vẻ đẹp của đêm. Nó vẫn đang tiếp diễn ở một
chiều sâu rộng lớn, trôi chảy bên ngoài và cả bên trong (Tâm). Nó đang
bùng nổ và tỏa rộng ra.
Trang 212:
Thiền định là lang thang xuyên qua thế giới của tri thức
và xa lìa khỏi nó để thâm nhập vào cái chưa từng được biết, cái
không biết (the unknown).
Trang 217:
Thiền định là sự phủ định thuần túy nhất. Sự phủ
định này không là kết quả của mọi phản ứng. Để từ chối, và duy
trì ở trong sự từ chối này của phủ định đó là hành động không với
một động cơ, cũng là Tình yêu vậy.
Trang 219:
Thiền định không phải là con đường của một nỗ lực
nào hết. Tất cả nỗ lực chỉ đưa tới mâu thuẫn, đối kháng. Nỗ lực
và chọn lựa luôn luôn là nguyên nhân của mâu thuẫn, sẽ làm cho Thiền
định trở thành một chạy trốn thực tại, trốn cái đang làm. Thiền định
chân chính sẽ đưa tới cái Đó, làm vắng lặng hoàn toàn một bộ óc vốn
đã yên tĩnh. Bộ óc chỉ đơn giản là một hành lang cho cái vô lượng vô
biên đó, cũng hệt như dòng sông rộng và sâu giữa 2 bờ dốc, cái Khác kỳ
lạ này chuyển động với không một phương hướng và thời gian.
Cũng trang 219:
Thiền định là ngọn lửa đốt cháy sạch tất cả thời
gian và khoảng cách, tất cả thành tựu và kinh nghiệm. Chỉ có cái Chơn
Không vô lượng vô biên nhưng trong đây chính là chuyển động, là Sáng Tạo.
Trang 222:
Thiền định tiếp tục (trong cơ thể ông) với sự vắng lặng
đó, và vắng lặng đó chính là Tình yêu. Nó không phải là yêu một vật
gì hay người nào, một hình ảnh hay biểu tượng nào, chữ hay tranh. Nó
đơn giản là tình yêu, với không một cảm xúc (feeling). Nó tự hoàn toàn
trong chính nó, trần truồng, dầy đặc, không một nguyên nhân và phương
hướng.
Cùng trang 222:
Trong Thiền định không có sự lập lại, không có sự tiếp
nối của thói quen; chỉ có cái chết của tất cả mọi cái đã biết và
có những trận mưa hoa của cái bất khả tri (unknown).
Ghi Chú:
(1) Có thể gợi nhớ tới một câu trong Thiền: "Đại
tử nhất phiên," một phen chết lớn. Ở đây, hai ý không hoàn toàn
trùng nhau. Đoạn này của Krishnamurti còn gợi nhớ tới bài kệ trong Kinh
Đại Bát Niết Bàn: "Sinh diệt dĩ diệt, tịch diệt vi lạc." Tạm
dịch là, tất cả những gì gọi là sinh với diệt đều tiêu ma cả rồi,
chỉ có cái Tánh Không Vắng Lặng này mới là niềm vui thật thôi.
(2) Điều này lại gợi nhớ tới chủ trương Chơn Không Diệu
Hữu của Kinh Pháp Hoa. Trong cái Không chơn thật và tuyệt đối đó mới lưu
xuất và hiện hữu cái Có kỳ diệu.
(3) Ngôn ngữ của Bát Nhã lại xuất hiện ở đây.
(4) Chữ cái Đó tạm dịch từ chữ The Otherness. Chữ này
trong sách không được định nghĩa rõ ràng. Krishnamurti không có thói quen
định nghĩa điều gì cả. Nếu dịch là cái Khác sợ không đúng theo văn
mạch. Thấy được cái Đó phải chăng là Thấy Tánh theo ngôn ngữ của
Thiền? Xin ghi một phần nguyên văn cho độc giả ghi nhận, chú ý có một
chữ is ở thì hiện tại trong toàn văn ở thì quá khứ: "Meditation
yeilded to the otherness; It was of shattering purity. Its purity left no residue; it was
there, that is all and nothing existed."
(5) Đoạn này tương hợp với một đoạn kệ trong Kinh
Lăng Già: "Viễn ly đoạn thường, thế gian hằng như mộng, tri bất đắc
hữu vô, nhi hưng đại bi tâm."
(6) Cái trước giờ vẫn đang diễn tiến (what had been going
on), không hiểu ý Krishnamurti ám chỉ điều gì. Trong văn mạch có thể hiểu
theo 2 cách. Chữ cái Đó (cái Khác - otherness) ở đây có thể dịch, mượn
chữ nhà chùa, là Tánh, một cách tương hợp. Ở đây, Krishnamurti nhìn Thấy
Tánh hiển hiện trước mắt. Nghĩa thứ nhất của cái-trước-giờ-vẫn-đangđiễn-tiến
có thể là, ám chỉ cái Tánh đó trước giờ vẫn bất sinh bất diệt bất
tăng bất giảm... Nghĩa thứ nhì có thể có là, ông ám chỉ cái trong
sách, ông gọi là process. Cái process này bắt đầu với ông từ năm hai
mươi tám tuổi (năm 1922), năm ông chuyển hướng giáo lý phủ định tất
cả. Có thể nói theo nhà chùa, giai đoạn này của ông là chuyển từ Như
Lai Thiền sang Tổ Sư Thiền. Từ đó, ông chịu những cơn đau liên tục
ở đầu và xương sống. Theo ông (?) đó là do pháp môn Không có gì để
tu hết, nói theo Thiền là pháp bổn như vô pháp, nói theo ông là ở với
cái Tánh Không Thường Tịch (nguyên văn là stillness and emptiness). Cuốn
Krishnamurtís Notebook này được viết năm 1961, tức bốn mươi năm sau lần
Đại Tử Nhất Phiên đó, nhưng cơn đau do process vẫn liên tục. Theo giải
thích của bà Pupul Jayakar, tác giả quyển Krishnamurti A Biography, cơn đau do
process đó là sự tỉnh thức và đi lên của luồng hỏa hầu trong người
Krishnamurti. Bà Pupul Jayakar là bạn thân của Krishnamurti, là phó chủ tịch
Krishnamurti Foundation, một triết gia lớn của Ấn Độ. Tuy nhiên, chúng ta
không hề nghe Krishnamurti hay một Thiền Sư nào hở môi nói về con rắn
đen hay đỏ gì hết. Còn chuyện nghe gì bên tai, thấy gì trước mắt hay
đau gì do process đó thì cũng chẳng thấy ai bận tâm. Bởi vì hình như là
khi đau quá, thì các Thiền sư vẫn phải đi Bác Sĩ khám bệnh.
MEDITATIONS
Cuốn Meditations của Krishnamurti, xuất bản bởi nhà Shambala
năm 1991, kết tập các lời nói về thiền định của nhà đạo sư dị
thường nhất thế kỷ 20, người đã tự giải tán tổ chức tôn giáo mà
ông được chọn làm giáo chủ từ khi còn thơ ấu trong khi tổ chức này
đã có tới hơn 5 triệu tín đồ. Mặc dù phi bác hết tất cả những gì
thuộc về tôn giáo, Krishnamurti vẫn có ngôn ngữ và phong thái của một vị
Cổ Phật đi vào cuộc đời, đặc biệt là lời dạy của ông luôn luôn
chỉ thẳng vào tâm để hiển tánh. Đây chính là pháp môn Thiền Đốn Ngộ
không qua bất kỳ phương tiện nào. Nơi đây tất cả những gì gọi là
tông phái, kỹ thuật, thẩm quyền, kinh điển, thần chú đều trở nên vô
nghĩa.
Dưới đây là bản Việt dịch do Nguyên Giác thực hiện.
Có một điều nên ghi chú, Krishnamurti đôi khi tránh xưng "tôi"
(ngôi thứ nhất), và đã dùng chữ "one" (một người, ngôi thứ
ba) để tự gọi như cách đứng ngoài mình và nói về mình, có lẽ vì
ông không còn thấy có cái gì gọi là tự ngã nữa; người dịch chuyển
nghĩa chữ "one" sang Việt ngữ là "bạn" (ngôi thứ hai). Trường
hợp này sẽ lẫn lộn với khi dịch chữ "you" cũng là "bạn,"
nhưng sẽ tạo một văn phong thống nhất. Thêm nữa, bởi vì người dịch
thấy rằng trong pháp môn này thực sự không có gì ngăn cách giữa các
ngôi "tôi, người, bạn" chi cả. Bản dịch như sau.
LỜI ĐẦU
Con người, với mục đích trốn thoát các mâu thuẫn, đã
phát minh ra nhiều hình thức thiền định. Những hình thức này dựa vào
khát vọng, vào ý chí và vào thúc giục tới thành tựu, và gợi mở mâu
thuẫn và cuộc chiến đấu để tới. Nỗ lực tận tình đầy ý thức
này thì luôn luôn nằm trong giới hạn của một tâm bị điều kiện hóa,
và trong này thì không có tự do. Tất cả mọi nỗ lực để thiền định
đều là chối bỏ thiền định.
Thiền định là sự chấm dứt các niệm. Chỉ tới lúc đó
mới có một chiều kích khác, nơi vượt ra ngoài thời gian.
Tháng 3.1979.
***
Những đoạn văn dưới đây trích từ các tác phẩm sau:
Krishnamurti’s Notebook, Beginnings of Learning, The Awakening of
Intelligence, Beyond Violence, You Are the World, The Flight of the Eagle, The Impossible
Question, The Only Revolution, Freedom from the Known, Meditations 1969, Talks with
American Students.
***
Tâm thiền định thì vắng lặng. Đó không phải sự vắng
lặng mà tư tưởng có thể nhận thức được; đó không phải sự vắng lặng
của một đêm im vắng; đó là sự vắng lặng khi niệm—với tất cả
hình ảnh, lời và khái niệm của nó—đã hoàn toàn chấm dứt. Tâm thiền
định này là một tâm tôn giáo—cái tôn giáo mà không một giáo hội
nào, thánh đường nào, hay bài ca nào có thể chạm xúc được.
Tâm tôn giáo là sự bùng nổ của tình yêu. Đó là tình
yêu không hề biết tới chia cách. Với nó, xa chính là gần. Đó không phải
là một hay nhiều, nhưng là trạng thái tình yêu trong đó mọi chia chẻ đều
chấm dứt. Hệt như vẻ đẹp, nó không thuộc về thước đo của ngôn ngữ.
Từ riêng cái vắng lặng này, tâm thiền định hoạt động.
***
Thiền định là một trong những nghệ thuật lớn nhất của
đời sống—có lẽ là nghệ thuật lớn nhất, và người ta không có thể
học từ bất kỳ ai. Đó là vẻ đẹp của nó. Nó không có cái gì gọi
là kỹ thuật, và do vậy không có cái gì gọi là thẩm quyền. Khi bạn biết
về chính bạn, nhìn chính bạn, nhìn cách bạn đi, cách bạn ăn, những gì
bạn nói, những tán gẫu, những căm ghét, những ghen tị—nếu bạn biết
hết tất cả những điều đó trong tâm bạn, với không một lựa chọn,
đó là một phần của thiền định.
Như vậy, thiền định có thể hiện hữu ngay cả khi bạn
đang ngồi trên xe buýt, hay đang đi bộ trong rừng đầy những ánh sáng và
bóng mát, hay đang nghe chim hót, hay đang nhìn khuôn mặt của vợ hoặc con bạn.
***
Thật kỳ lạ về cách thiền định trở thành; nó không
có chấm dứt mà cũng không có khởi đầu. Nó hệt như giọt mưa: trong giọt
nước là tất cả những dòng suối, những sông cả, những đại dương và
những thác nước; giọt nước này nuôi lớn trái đất và con người; không
có nó, trái đất sẽ là một sa mạc. Không thiền định, trái tim trở
thành một sa mạc, một vùng đất hoang.
***
Thiền định là tìm xem tư tưởng, với tất cả những hoạt
động của nó, tất cả những kinh nghiệm của nó, có thể tuyệt đối vắng
lặng được hay không. Không được dụng tâm, bởi vì ngay khi bạn dụng
tâm thì đã vướng vào nhị nguyên (hai đầu). Người nào nói rằng,
"Tôi muốn đạt những kinh nghiệm tuyệt diệu, cho nên tôi phải buộc
tâm tôi vắng lặng," thì sẽ không bao giờ thiền định được. Nhưng
nếu bạn bắt đầu dò xét, quan sát, lắng nghe tất cả những chuyển động
của niệm, những điều kiện hóa của nó, những theo đuổi của nó, những
sợ hãi của nó, những niềm vui của nó, nhìm xem cách tư tưởng vận hành,
rồi bạn sẽ thấy rằng tư tưởng của bạn trở thành vắng lặng dị thường;
sự vắng lặng đó không phải là ngủ yên nhưng chính là tích cực mãnh
liệt và do vậy mới thật vắng lặng. Một máy phát điện lớn đang hoạt
động hoàn hảo thì khó mà gây nên tiếng động; chỉ khi nào có sức cản
mới có tiếng động.
***
Vắng lặng và vô biên đi chung với nhau. Cái vô biên của
vắng lặng là cái vô biên của tâm, trong đó không hề có nơi nào gọi
được là trung tâm.
***
Thiền định là một công trình gian nan. Nó đòi hỏi hình
thức cao nhất của kỷ luật—không phải tùy thuận theo, không phải là bắt
chước, không phải là vâng phục—nhưng là một kỷ luật đến từ một
tỉnh thức thường trực, không chỉ là những gì ngoài bạn nhưng còn là
trong tâm bạn. Như vậy, thiền định không phải là một hoạt động của
sự cô lập nhưng là một hành động trong đời sống thường ngày và đòi
hỏi sự hợp tác, sự bén nhạy và trí thông minh. Nếu không đặt nền tảng
về một cuộc sống ngay chính, thì thiền định trở thành một cuộc đào
thoát và như vậy sẽ không có chút giá trị nào. Một cuộc sống ngay
chính không có nghĩa là theo đuổi đạo đức xã hội, nhưng chính là tự
do, xa lìa khỏi những ghen tị, thèm khát và mong muốn quyền lực—tất cả
những thứ này chỉ sinh khởi mâu thuẫn. Cái tự do xa lìa những trạng
thái trên không đến từ hoạt động của ý chí, nhưng chỉ bằng cách nhận
biết chúng qua tự quán sát.
Không biết về các hoạt động của tự ngã, thiền định
sẽ trở thành một hứng cảm và như vậy thì chỉ có rất ít ý nghĩa.
***
Luôn luôn đi tìm những kinh nghiệm siêu vượt, sâu hơn, rộng
hơn chính là một hình thức đào thoát khỏi hiện thực của "cái
đang là," cái tự ngã của chúng ta, cái tâm đã điều kiện hóa của
chính chúng ta. Một tâm tỉnh thức, thông minh, tự do, tại sao lại thấy cần,
tại sao lại phải có, bất kỳ "kinh nghiệm" nào nữa? Ánh sáng
là ánh sáng; nó không đòi hỏi thêm chút ánh sáng nào.
***
Thiền định là một trong những thứ dị thường nhất, và
nếu bạn không biết nó là gì, thì bạn chỉ hệt như một người mù
trong một thế giới của những sắc màu sáng chói, của những bóng tối
và của ánh sáng chuyển động. Nó không phải là một vấn đề của trí
thức, nhưng khi trái tim bước vào tư tưởng, thì tư tưởng có một phẩm
chất hoàn toàn khác; lúc đó nó thực sự là vô giới hạn, không phải chỉ
trong khả năng suy nghĩ, hoạt động một cách hiệu quả, nhưng cũng còn
trong ý nghĩa của cách sống trong một không gian vô tận nơi mà bạn là một
phần của vạn pháp.
Thiền định là vận động của tình yêu. Nó không là
tình yêu của một hay của nhiều. Nó y hệt như nước mà bất kỳ ai cũng
có thể uống từ bất kỳ bình lọ nào, dù là bình vàng hay bình đất: nó
thì không cạn. Và một hiện tượng đặc biệt xảy ra mà không một thứ
ma túy hay phương tiện tự thôi miên nào có thể mang đến: nó như dường
là tâm đi vào trong chính nó, bắt đầu từ mặt ngoài và càng lúc càng
vào sâu, cho tới khi chiều cao và chiều sâu mất đi ý nghĩa, và tất cả
những hình thức đo lường đều chấm dứt. Trong trạng thái này, đó là
hòa bình toàn diện—không phải sự êm dịu đến từ việc làm cho khoái
cảm—nhưng là một thứ hòa bình, một hòa bình có trong nó trật tự, vẻ
đẹp, và dầy đặc. Nó có thể bị phá hủy toàn diện, hệt như bạn có
thể phá hủy một cánh hoa, và tuy vậy, mặc dù nó rất mực mong manh, nó
vẫn thực sự là bất khả hủy diệt. Thiền định này không có thể học
từ người khác. Bạn phải khởi đầu mà không biết chút gì về nó, và
phải đi từ ngây thơ này tới ngây thơ khác.
Mảnh đất mà tâm thiền định có thể bắt đầu chính
là mảnh đất của đời sống thường ngày, của tranh chấp, của nỗi
đau và của niềm vui nhanh chóng. Nó phải bắt đầu từ đó, và mang đến
trật tự, và từ đó sẽ chuyển động bất tận. Nhưng nếu bạn chỉ
quan tâm với chuyện làm cho trật tự, rồi thì chính cái trật tự đó sẽ
mang đến giới hạn của chính nó, và bấy giờ thì tâm thức sẽ là tù
nhân của chính nó. Trong tất cả những vận động này, bạn phải cách
nào đó bắt đầu từ bên bờ bên kia, từ bờ sông bên kia, và không luôn
luôn quan tâm với bờ sông bên này hoặc là quan tâm về cách nào để vượt
qua sông. Và vẻ đẹp của thiền định là, bạn không bao giờ biết nơi bạn
đang đứng, không bao giờ biết nơi bạn đang đi, và không bao giờ biết
điểm chấm dứt nơi nào.
***
Thiền định không phải là cái gì khác với đời sống
thường ngày; đừng đi về một góc phòng và thiền định trong mười phút,
rồi lại trở ra và làm một tay đồ tể—nói trong cách vừa ẩn dụ vừa
thực tiễn.
Thiền định là một trong những việc nghiêm trang nhất. Bạn
có thể thiền suốt cả ngày, trong văn phòng, với gia đình, khi bạn nói với
một người nào đó, "Bố thương con," khi bạn đang quan tâm tới
các con. Nhưng khi bạn giáo dục chúng trở thành các quân nhân, để giết
người, để được quốc gia hóa, để thờ phượng lá cờ, giáo dục
chúng bước vào bẫy rập này của thế giới hiện đại.
Nhìn tất cả thế đó, nhận thức phần của bạn trong
nó, tất cả đó là một phần của thiền định. Và khi bạn thiền định
như vậy, bạn sẽ thấy trong nó một vẻ đẹp dị thường; bạn sẽ hành
động đúng đắn trong từng khoảnh khắc; và nếu bạn không hành động
đúng đắn vào một khoảnh khắc nào đó thì cũng chẳng hề gì, bạn sẽ
làm đúng trở lại—bạn sẽ không tốn thì giờ để ân hận. Thiền định
là một phần của đời sống, không phải là cái gì dị biệt với đời
sống.
***
Nếu bạn sắp xếp để thiền định, nó sẽ không là thiền
định. Nếu bạn sắp xếp để tốt lành, những tốt lành sẽ không bao giờ
nở hoa. Nếu bạn tu dưỡng khiêm tốn, nó sẽ không còn là khiêm tốn. Thiền
định là ngọn gió thổi vào khi bạn để cửa sổ mở; nhưng nếu bạn cố
ý để nó mở, cố ý mời gọi nó đến, nó sẽ không bao giờ xuất hiện.
***
Thiền định không phải là một phương tiện cho một cứu
cánh. Nó vừa là phương tiện vừa là cứu cánh.
***
Thiền định là cái gì cực kỳ dị thường. Nếu có bất
kỳ loại nào của cưỡng bách, của nỗ lực để buộc tư tưởng phải vâng
phục, bắt chước, thì nó trở thành một gánh nặng mệt mỏi. Sự vắng
lặng mà nó mong mỏi sẽ không còn rõ nữa; nếu nó là cuộc theo đuổi các
thị kiến và kinh nghiệm, thì nó sẽ dẫn tới ảo vọng và tự thôi
miên. Chỉ ở trong sự bùng khởi các niệm, và như vậy trong việc chấm dứt
các niệm, thì thiền định mới có ý nghĩa; tư tưởng chỉ có thể bùng
khởi trong tự do, không phải trong những khuôn mẫu luôn mở rộng của kiến
thức. Kiến thức có thể cho những kinh nghiệm mới hơn về các cảm xúc
lớn hơn, nhưng một tâm đi tìm kiếm kinh nghiệm thì chỉ là ấu trĩ. Trưởng
thành chính là sự tự do xa lìa tất cả kinh nghiệm; nó không còn chịu bất
kỳ ảnh hưởng nào để hiện hữu hay không hiện hữu.
Trưởng thành trong thiền định là giải thoát tâm ra khỏi
kiến thức, vì nó bóp khuôn và kiểm soát tất cả mọi kinh nghiệm. Một
tâm, mà là ánh sáng cho chính nó, thì không cần kinh nghiệm. Ấu trĩ là nỗi
thèm khát lo tìm các kinh nghiệm rộng hơn và lớn hơn. Thiền định là
lang thang xuyên qua thế giới của kiến thức, và xa lìa các trói buộc của
nó để bước vào cái không biết.
***
Bạn phải tìm ra cho chính bạn, không xuyên qua bất kỳ ai.
Chúng ta đã có các thẩm quyền của các vị thầy, các vị cứu thế, và
các đạo sư. Nếu bạn thực sự muốn tìm xem thiền định là gì, bạn phải
gạt qua một bên tất cả các thẩm quyền một cách toàn diện và hoàn
toàn.
***
Hạnh phúc và niềm vui bạn có thể mua trong bất kỳ chợ
nào với một giá. Nhưng an lạc bạn không thể mua được—dù là cho
chính bạn hay là cho người khác. Hạnh phúc và niềm vui tùy thuộc vào thời
gian. Chỉ trong tự do hoàn toàn, an lạc mới hiện hữu. Niềm vui, cũng như
hạnh phúc, bạn có thể tìm, và gặp, trong nhiều cách. Nhưng chúng đến và
đi. An lạc—cái cảm giác kỳ lạ của hân hoan—không có động cơ nào.
Bạn không có thể tìm nó. Một khi nó hiện ra đó, tùy thuộc vào phẩm chất
tâm bạn, nó vẫn ở đó—không thời gian, không nguyên nhân, một điều
không đo lường được bởi thời gian. Thiền định không phải là cuộc
tìm kiếm niềm vui hay là tìm kiếm hạnh phúc. Ngược lại, thiền định là
một trạng thái của tâm trong đó không có một khái niệm hay công thức
nào, và do vậy hoàn toàn tự do. Chỉ với một tâm như vậy, niềm an lạc
này mới đến—không được tìm kiếm, không được mời gọi. Một khi nó
hiện ra đó, cho dù bạn có thể sống trong thế giới với mọi tiếng ồn,
với mọi niềm vui và với mọi thô bạo, chúng sẽ không chạm xúc tới
tâm đó. Một khi nó hiện ra đó, mâu thuẫn ngưng lại. Nhưng hành động
chấm dứt mâu thuẫn thì không nhất thiết là tự do hoàn toàn. Thiền định
là vận động của tâm trong tự do này. Trong cái bùng nổ này của an lạc,
những con mắt sẽ biến thành ngây thơ, và tình yêu lúc đó là ân sủng.
***
Tôi không biết bạn có từng ghi nhận rằng khi bạn chăm
chú hoàn toàn thì sẽ có sự vắng lặng hoàn toàn. Và trong sự chăm chú
đó, không có đâu là biên giới, không có đâu là trung tâm, như là
"cái tôi" người nhận biết hay là người chăm chú. Chăm chú đó,
vắng lặng đó, là một trạng thái của thiền định.
***
Chúng ta hiếm khi lắng nghe tiếng chó sủa, hay tiếng khóc
của một trẻ nhỏ, hay tiếng cười của một người đi ngang qua. Chúng ta
ngăn cách chúng ta ra khỏi mọi thứ, và rồi từ thế cô lập để nhìn
và lắng nghe mọi thứ. Chính sự ngăn cách này hủy diệt như vậy, vì
trong đó là tất cả mọi mâu thuẫn và hỗn loạn. Nếu bạn lắng nghe âm
thanh của những chuông kia với vắng lặng hoàn toàn, bạn sẽ đang bay trên
đó—hay là, đúng ra, âm thanh sẽ chở bạn đi xuyên qua thung lũng và vượt
lên đồi. Vẻ đẹp của nó chỉ được cảm nhận khi bạn và âm thanh
không ngăn cách nhau, khi bạn là một phần của nó. Thiền định là chấm
dứt các ngăn cách không bởi bất kỳ hành động nào của ý chí hay khát
vọng.
Thiền định không phải là cái gì ngăn cách khỏi đời sống;
nó là cốt tủy của đời sống, là cái rất mực cốt tủy của đời sống
hàng ngày. Để lắng nghe các chuông kia, để nghe tiếng cười của người
nông dân đó khi anh ta đi ngang qua với vợ, để lắng nghe tiếng chuông
trên chiếc xe đạp của cô bé gái khi cô đạp ngang qua: đó là toàn bộ
đời sống, và không chỉ là một phần mảnh của nó, lúc đó thiền định
mở ra.
***
Thiền định là nhìn vào cái đang là và đi vượt qua nó.
***
Nhận thức không dùng lời, đó là, không một niệm, là một
trong những hiện tượng kỳ dị nhất. Lúc đó thì nhận thức nhạy bén hơn
rất nhiều, không chỉ với bộ óc, nhưng cũng với tất cả các cảm quan.
Nhận thức như vậy thì không phải là cái nhận thức phần mảnh của
thông minh, cũng không là chuyện của cảm xúc. Nó có thể được gọi là
nhận thức toàn diện, và nó là một phần của thiền định. Nhận thức
mà không có người nhận thức trong thiền định là giao tiếp với đỉnh
cao và chiều sâu của cái vô tận. Nhận thức này thì hoàn toàn khác biệt
với việc nhìn một vật mà không có người nhìn, bởi vì trong nhận thức
của thiền định, thì không có vật (để nhìn) và do vậy không có kinh
nghiệm. Tuy nhiên, thiền định có thể đến khi mắt mở và bạn bị vây
quanh bởi đủ thứ các vật. Nhưng rồi thì những vật này không quan trọng
chút nào cả. Bạn nhìn thấy chúng nhưng không có tiến trình của nhận diện,
có nghĩa là không có kinh nghiệm.
Thiền định như thế có ý nghĩa gì? Không có ý nghĩa nào;
không có tiện ích nào. Nhưng trong thiền định đó, có một vận động của
niềm an lạc hân hoan lớn lao mà không có thể bị lẫn lộn với niềm
vui. Đó là niềm an lạc hân hoan sẽ cho cái phẩm chất ngây thơ hồn nhiên
vào mắt, vào tim và vào óc. Không nhìn đời sống như cái gì hoàn toàn mới,
thì đó là thói quen, là chán ngán, là một việc vô nghĩa. Do vậy thiền
định là của cái quan trọng lớn nhất. Nó mở cửa tới cái không có thể
tính toán, tới cái không có thể đo lường.
***
Thiền định thì không bao giờ trong thời gian; thời gian
không có thể đưa tới chuyển hóa; nó có thể mang tới thay đổi, điều
này cần được thay đổi lần nữa, y hệt như mọi sự đổi mới. Thiền
định từ trong thời gian thì luôn luôn ràng buộc, không có tự do nào
trong nó, và khi không có tự do thì sẽ luôn luôn có lựa chọn và mâu thuẫn.
***
Chúng ta phải thay đổi cơ cấu của xã hội chúng ta, cái
bất công của nó, cái đạo đức kinh hoàng của nó, cái chia chẻ nó đã
tạo ra giữa người và người, những cuộc chiến tranh, cái hoàn toàn thiếu
vắng tình yêu và từ bi đang hủy diệt thế giới. Nếu thiền định của
bạn chỉ là một chuyện riêng tư, một việc mà bạn thưởng thức riêng
tư, thì nó không phải là thiền định. Thiền định ám chỉ tới cái thay
đổi triệt để hoàn toàn của tâm và trái tim. Nó chỉ có thể hiện hữu
khi có cái cảm quan phi thường của sự vắng lặng trong tâm, và riêng nó
mang tới cái tâm tôn giáo. Tâm đó biết cái gì là thiêng liêng.
***
Vẻ đẹp có nghĩa là sự nhạy cảm—một thân xác nhạy
cảm, có nghĩa là việc ăn uống đúng đắn, một cách sống đúng đắn. Rồi
thì tâm sẽ trở thành vắng lặng, một cách tất yếu và tự nhiên và
ngoài cả nhận biết. Bạn không thể làm cho tâm vắng lặng, bởi vì bạn
là người gây rối, chính bạn bị quấy nhiễu, lo lắng, rối loạn—làm
sao bạn có thể làm cho tâm vắng lặng? Nhưng khi bạn hiểu sự vắng lặng
là gì, hiểu nỗi buồn là gì, và nỗi buồn có thể có bao giờ chấm dứt
hay không, và khi bạn hiểu được niềm vui, rồi thì từ đó sẽ có một
tâm vắng lặng dị thường; bạn không phải tìm kiếm nó. Bạn phải bắt
đầu ở lúc khởi đầu, và bước đầu tiên cũng chính là bước cuối cùng,
và đây là thiền định.
***
Thiền định là ngây thơ đối với thời gian.
***
Thiền định không phải là một lối thoát ra khỏi thế giới;
nó không phải là một hoạt động tự cô lập, vây bủa, nhưng đúng ra
là hiểu biết về thế giới và các cách vận hành của nó. Thế giới có
rất ít để cống hiến những gì ngoài thực phẩm, áo quần và nơi cư trú,
và niềm vui với những nỗi buồn lớn lao của nó.
Thiền định là lang thang ra khỏi thế giới này; bạn phải
là một người ngoại cuộc hoàn toàn. Lúc đó thế giới có một ý nghĩa,
và vẻ đẹp của những cõi trời và quả đất thì thường tại. Lúc đó
tình yêu không phải là niềm vui. Từ đây, tất cả các hành động bắt
đầu nhưng đó không phải là kết quả của căng thẳng, của mâu thuẫn,
của cuộc tìm kiếm tự hoàn thành chính mình, hay của hình ảnh quyền lực.
***
Nếu bạn cố tâm chọn một thái độ, một tư thế, với
mục đích để thiền định, thì nó sẽ trở thành một trò chơi, một đồ
chơi của tâm. Nếu bạn quyết định giải phóng mình ra khỏi sự hỗn loạn
và đau khổ của đời sống, thì nó trở thành một kinh nghiệm của tưởng
tượng—và nó không phải là thiền định. Tâm ý thức hay tâm vô thức
không có dính gì trong đó; chúng không ngay cả biết tới mức độ và vẻ
đẹp của thiền định—nếu chúng biết, thì bạn chỉ có thể nên đi
mua một cuốn tiểu thuyết lãng mạn.
Trong cái chăm chú toàn diện của thiền định, không có sự
biết, không có sự nhận biết, không cả hồi nhớ về một điều đã từng
xảy ra. Thời gian và các niệm đã hoàn toàn chấm dứt, vì chúng là trung
tâm nơi giới hạn chính cái thị kiến của riêng nó.
Chỉ trong khoảnh khắc, tư tưởng biến dạng đi (niệm diệt),
và nỗ lực kinh nghiệm và hồi nhớ về nó chỉ còn là danh tự. Và danh tự
thì không bao giờ là cái thực thể. Vào cái khoảng khắc đó—một điều
không thuộc về thời gian—cái tối hậu là cái tức thì, nhưng cái tối
hậu đó không có biểu tượng, thì không thuộc về người nào, không thuộc
về thượng đế nào.
***
Thiền định là tìm xem có thể có hay không một cánh đồng,
nơi chưa bị ô nhiễm bởi những điều đã biết.
***
Thiền định là sự bùng nở của hiểu biết. Hiểu biết
thì không nằm trong biên giới của thời gian; thời gian không bao giờ mang
tới hiểu biết. Hiểu biết không phải là một tiến trình tiệm tiến để
được gom góp từng chút một, với cẩn trọng và kiên nhẫn. Hiểu biết
là cái bây giờ, hoặc không bao giờ; nó là một tia chớp hủy diệt,
không phải là một chuyện thuần hóa; nó là sự tan vỡ mà bạn sợ hãi,
và do vậy bạn tránh né nó, một cách ý thức hay không. Hiểu biết có thể
thay đổi cuộc đời của bạn, cách suy nghĩ và cách hành động; nó có thể
dễ chịu hay là không, nhưng hiểu biết là một nỗi nguy hiểm cho tất cả
mọi quan hệ. Nhưng không có hiểu biết, thì nỗi buồn cũng tiếp diễn. Nỗi
buồn chấm dứt chỉ trong tự hiểu biết, cái nhận biết ra từng các niệm
và cảm xúc, từng vận chuyển của ý thức và đó là cái đang bị giấu
kín. Thiền định là hiểu biết về ý thức, cái bị giấu kín và cái mở
rộng, và về cái chuyển động đang nằm vượt xa tất cả những tư tưởng
và cảm xúc.
***
Đó là một trong những buổi sáng đáng yêu trước đó chưa
bao giờ có. Mặt trời vừa lên và bạn thấy nó giữa cây thông và cây
khuynh diệp. Nó nằm trên các ao hồ, sắc vàng, chói sáng—ánh sáng như thế
chỉ có ở những nơi núi đồi và biển cả. Đó là một buổi sáng trong
suốt, không một hơi gió, đầy những ánh sáng kỳ lạ đó, mà bạn thấy
không chỉ bằng mắt của bạn nhưng là với cả bằng tim. Và khi bạn thấy
nó, các tầng trời thì rất gần với mặt đất, và bạn tan mất trong vẻ
đẹp. Bạn biết, bạn không bao giờ nên thiền định nơi công cộng, hay
là với người khác, hay là tập thể trong một nhóm: bạn chỉ nên thiền
định trong cô đơn, trong vắng lặng của đêm hay là trong buổi sáng sớm
im vắng. Khi bạn thiền định trong cô đơn, nó phải là cô đơn. Bạn phải
hoàn toàn đơn độc, không theo một hệ thống, không theo một phương pháp,
không lập đi lập lại các chữ, không theo đuổi một niệm nào, và không
uốn nắn một tư tưởng theo khát vọng của bạn.
Sự cô đơn này đến, khi tâm xa lìa tất cả mọi tư tưởng.
Khi có ảnh hưởng của khát vọng hay của những chuyện mà tâm đang theo
đuổi, hoặc là trong tương lai hay quá khứ, thì không có sự cô đơn. Chỉ
ở trong cái vô lượng của hiện tại, sự cô đơn này mới đến. Và rồi,
trong bí mật vắng lặng, trong đó tất cả mọi truyền thông đã ngưng bặt,
trong đó không có người quan sát với nỗi lo lắng của anh ta, với các vấn
đề và khẩu vị ngốc nghếch của anh ta—chỉ tới lúc đó, trong cái cô
đơn vắng lặng đó, thiền định trở thành một cái gì không có thể mô
tả bằng lời. Lúc đó thiền định trở thành một chuyển động ngoại
thân.
Tôi không biết rằng bạn có từng bao giờ thiền định, rằng
bạn có từng bao giờ đơn độc, chính riêng bạn, xa hết tất cả mọi thứ,
xa mọi người, xa mọi tư tưởng và săn đuổi, rằng bạn có từng bao giờ
hoàn toàn đơn độc, không phải là cô lập, không phải là rút lui vào
trong một thị kiến hay giấc mơ huyễn ảo nào, nhưng là xa hẳn, đến nỗi
trong chính bạn, không có gì có thể nhận biết được, không có gì mà bạn
chạm xúc bằng tư tưởng hay cảm xúc, xa đến nỗi rằng trong đơn độc
đầy đủ này, cái vắng lặng chân thực trở thành cánh hoa duy nhất,
thành ánh sáng duy nhất, và thành cái phẩm chất phi thời gian không có thể
đo lường bởi tư tưởng. Chỉ trong thiền định như thế, tình yêu mới
hiện hữu. Đừng bận tâm bày tỏ nó: nó sẽ tự bày tỏ chính nó. Đừng
sử dụng nó. Đừng cố gắng đưa nó vào hành động: nó sẽ hành động,
và khi nó hành động, trong hành động đó sẽ không có ân hận, không có
mâu thuẫn, không có cái gì là đau khổ và lao động cực nhọc của con
người.
Do vậy, hãy thiền định đơn độc. Hãy lạc mất đi. Và
đừng gắng nhớ nơi bạn từng cư trú. Nếu bạn gắng nhớ nó, rồi thì
nó sẽ là cái gì đã chết. Và nếu bạn nắm giữ ký ức về nó, thì bạn
sẽ không bao giờ đơn độc lần nữa. Do vậy, hãy thiền định trong cái
đơn độc vô tận đó, trong cái vẻ đẹp của tình yêu đó, trong cái
ngây thơ hồn nhiên đó, trong cái mới mẻ—lúc đó sẽ có niềm an lạc
hân hoan thường tại.
Bầu trời thì rất là xanh, cái màu xanh của sau cơn mưa, và
những cơn mưa này đã đến sau nhiều tháng nắng hạn. Sau mưa, bầu trời
được rửa sạch đi, và các ngọn đồi đang hoan vui, và mặt đất thì đứng
lặng. Và từng chiếc lá có ánh sáng mặt trời trên nó, và cảm giác về
quả đất thì rất gần với bạn. Do vậy, hãy thiền định trong những an
nghỉ rất là bí mật của tim và óc bạn, nơi bạn chưa bao giờ trước đó
đặt chân.
***
Thiền định không phải là một phương tiện để đến một
cứu cánh; không có điểm để đến, cũng không có việc đi đến; nó là
một chuyển động trong thời gian, và ở ngoài thời gian. Tất cả hệ thống,
phương pháp, buộc tư tưởng vào thời gian, nhưng sự nhận biết không lựa
chọn về từng tư tưởng và cảm xúc, sự hiểu biết các động cơ của
chúng, các vận hành của chúng, cho phép chúng bủng nở, là khởi đầu của
thiền định. Khi tư tưởng và cảm xúc bùng nở và biến mất, thiền định
là chuyển động vượt ngoài thời gian. Trong chuyển động này, có niềm
hân hoan cảm khoái; trong cái tánh không toàn triệt, có tình yêu, và với
tình yêu, có hủy diệt và sáng tạo.
***
Thiền định là ánh sáng đó ở trong tâm, nó chiếu sáng
con đường cho hành động; và không có ánh sáng đó, thì không có tình
yêu.
***
Thiền định không bao giờ là kinh cầu. Kinh cầu, lời xin
ân sủng, được sinh khởi từ lòng tự xót thương. Bạn cầu nguyện khi bạn
trong cảnh khó khăn, khi có nỗi buồn; nhưng khi có hạnh phúc, niềm vui,
thì không có van xin ân sủng. Lòng tự xót thương, đã gắn quá sâu trong
con người, là cội rễ của ngăn cách. Cái nào mà là ngăn cách, hay là nghĩ
chính nó là ngăn cách, có từng tìm kiếm căn cước mình với cái gì đó
mà nó không ngăn cách, thì chỉ mang thêm ngăn cách và đau đớn. Từ hỗn
loạn này, bạn than khóc tới các tầng trời; hay là tới người chồng của
bạn, hay là tới một vài vị thần trong tâm. Tiếng than khóc này có thể
tìm ra một câu trả lời, nhưng câu trả lời chỉ là tiếng vọng của
lòng tự xót thương, trong sự ngăn cách của nó.
Việc lập lại những lời, những kinh cầu, là tự thôi
miên, tự khép kín và hủy diệt. Sự cô lập của tư tưởng thì luôn
luôn trong phạm vi của cái đã biết, và câu trả lời cho kinh cầu là đáp
ứng của cái đã biết.
Thiền định thì xa hẳn điều này. Trong cánh đồng này, tư
tưởng không có thể vào; không có ngăn cách, và do vậy không có căn cước.
Thiền định thì mở ngõ; sự bí mật không có chỗ trong nó. Mọi thứ
được phơi bày ra, rõ ràng; lúc đó, vẻ đẹp của tình yêu hiện hữu.
***
Trong buổi sáng nay, phẩm chất của thiền định là cái
không-gì-hết, cái trống vắng hoàn toàn của thời gian và không gian. Đó
là một sự kiện, và không phải là một ý nghĩ hay một nghịch lý của
các giả thuyết trái nghịch nhau. Bạn tìm ra cái tánh không kỳ lạ, khi cội
rễ của tất cả mọi vấn đề tan biến đi. Cội rễ này là tư tưởng,
cái tư tưởng chia chẻ và nắm giữ. Trong thiền định, tâm thực sự trở
thành cái trống vắng mọi quá khứ, mặc dù nó có thể sử dụng quá khứ
như là niệm. Trạng thái này đi xuyên suốt cả ngày, và vào đêm, giấc
ngủ là cái trống vắng của hôm qua, và do vậy, tâm xúc chạm tới cái
không còn thời gian.
***
Thiền định không phải là sự kiểm soát đơn giản thân
thể và niệm tưởng, cũng không phải là một hệ thống pháp thở vào thở
ra. Thân thể phải vắng lặng, mạnh khỏe và không cưỡng ép; sự tinh tế
của cảm xúc phải được mài bén và được nuôi dưỡng; và tâm với tất
cả những chao động, rối loạn và truy lùng của nó phải chấm dứt. Nó
không phải là một sinh vật hữu cơ mà bạn phải bắt đầu với, nhưng
đúng ra là tâm với các ý kiến, thành kiến và sở thích phải được nhìn
ra. Khi tâm mạnh khỏe, sinh động và mạnh mẽ, thì cảm xúc sẽ được nâng
cao và sẽ cực kỳ tinh tế. Lúc đó, thân xác, với sự thông minh tự
nhiên riêng của nó, điều mà chưa bị làm hư hỏng bởi thói quen và sở
thích, sẽ hoạt động như nó nên là.
Do vậy, bạn phải khởi đầu với tâm, chứ không phải với
thân, cái tâm là các niệm và những biến đổi của các biểu hiện của
niệm. Sự tập trung đơn giản làm cho niệm hẹp đi, hạn chế đi và dễ
vỡ, nhưng sự tập trung đến như một việc tự nhiên khi có sự nhận biết
về các lối đi của niệm. Sự nhận biết này không đến từ người suy
nghĩ, người chọn lựa và gạt bỏ, người nắm giữ và phủ nhận. Sự
nhận biết này thì không có chọn lựa và hiện diện vừa ở ngoài vừa
ở trong; nó là dòng lưu chảy giữa cả hai, do vậy sự ngăn cách giữa
cái ngoài và cái trong sẽ chấm dứt.
Niệm hủy diệt cảm xúc—cảm xúc là tình yêu. Niện có
thể cung ứng chỉ niềm vui, và trong việc săn đuổi niềm vui, tình yêu bị
gạt ra một bên. Niềm vui của ăn, của uống, có sự liên tục của nó
trong niệm, và chỉ để kiểm soát hay trấn áp niềm vui này, cái mà niệm
mang tới thì không có ý nghĩa; nó chỉ tạo ra những hình thức dị biệt
của mâu thuẫn và xung đột.
Niệm, đó là chuyện đáng nói tới, không có thể tìm kiếm
cái vượt ngoài thời gian, bởi vì niệm chính là ký ức, và kinh nghiệm,
trong đó ký ức thì cũng chết hệt như chiếc lá của mùa thu vừa qua.
Nhận biết tất cả những điều này sẽ đưa tới sự
chăm chú, cái không phải là sản phẩm của cái phi chăm chú. Nó là cái
phi chăm chú mà đã định hình ra những thói quen vui khoái của thân thể
và làm tan yếu đi cái dày đặc của cảm xúc. Sự không chăm chú không
có thể được biến thành sự chăm chú. Nhận biết về sự không chăm chú
mới là sự chăm chú.
Nhìn toàn bộ cái tiến trình phức tạp này chính là thiền
định, từ riêng đó sẽ hiện ra cái trật tự trong hỗn loạn này. Trật
tự này thì có tính tuyệt đối như là trật tự trong toán học, và từ
đó sẽ có hành động—cái hành động tức khắc. Trật tự không phải
là thu xếp, vẽ kiểu và từng phần: những cái này đến sau nó. Trật tự
đến từ một tâm không bị làm đầy bởi các niệm. Khi niệm vắng lặng,
sẽ có tánh không, cái đó là trật tự.
***
Nó thực sự là một con sông đẹp, rộng, sâu, với nhiều
thành phố hai bên bờ, trôi tự do không bận tâm và chưa bao giờ bỏ rơi
chính nó. Toàn bộ đời sống thì ở đó trên các bờ, các cánh đồng
xanh, rừng, những ngôi nhà đơn độc, sự chết, tình yêu và hủy diệt;
có những chiếc cầu rộng, dài trên nó, đẹp tuyệt. Những con sông và suối
khác nối vào nó, nhưng nó là mẹ của tất cả các dòng sông, những con
sông nhỏ và những con sông lớn. Nó thì luôn luôn đầy, luôn luôn tự
trong sạch chính nó, và vào đêm thì là một ân sủng khi nhìn ngắm nó, với
những sắc màu sậm dần trong mây và dòng nước vàng. Nhưng dòng nước nhỏ
xa như vậy, giữa những tảng đá khổng lồ, đá tảng mà như dường tập
trung vào việc sản xuất ra nó, là khởi đầu của đời sống, và sự chấm
dứt của nó thì vượt quá các bến bờ và các đại dương.
Thiền định y hệt như dòng sông đó, chỉ là nó không có
khởi đầu và không có chấm dứt; nó khởi đầu và cái chấm dứt của
nó là cái khởi đầu của nó. Không có nguyên nhân nào, và chuyển động
của nó là sự làm mới của nó. Nó thì luôn luôn mới, nó không bao giờ
thu nhặt để trở thành già; nó không bao giờ bị hư hoại bởi vì nó
không có cội rễ trong thời gian. Thật tốt để thiền định, không cưỡng
ép nó, không làm bất kỳ nỗ lực nào, khởi đầu với một dòng nước và
trôi đi vượt quá thời gian và không gian, nơi mà tư tưởng và cảm xúc
không thể vào, nơi kinh nghiệm không hiện hữu.
***
Thiền định là việc buông thả ra hoàn toàn các năng lực.
***
Trong không gian mà tư tưởng tạo ra quanh nó thì không có
tình yêu. Không gian này chia cách người với người, và trong nó là tất cả
sự trở thành, cuộc chiến của đời sống, nỗi đau đớn và sợ hãi.
Thiền định là việc chấm dứt cái không gian này, việc chấm dứt của
cái "tôi." Lúc đó, quan hệ có một ý nghĩa khác hoàn toàn, bởi
vì trong không gian đó, cái không gian mà không được tạo ra từ tư tưởng,
thì người khác không hiện hữu, bởi vì bạn không hiện hữu.
Lúc đó, thiền định không phải là việc truy tìm một
vài thị kiến, bất kể đã được phong thánh thế nào bởi truyền thống.
Thay vậy, nó là cái không gian vô tận, nơi mà tư tưởng không có thể
vào. Đối với chúng ta, cái không gian nhỏ dựng lập bởi tư tưởng quanh
chính nó, cái gọi là cái "tôi," thì cực kỳ quan trọng, bởi vì
đây là tất cả cái gì mà tâm biết, căn cước hóa chính nó với mọi thứ
trong không gian đó. Và nỗi sợ hãi về việc không được sinh ra trong không
gian đó. Nhưng trong thiền định, khi điều này được hiểu ra, tâm có thể
vào trong một chiều kích không gian, nơi mà hành động là không hành động.
Chúng ta không biết tình yêu là gì, bởi vì trong không gian
dựng lập bởi tư tưởng quanh chính nó như là cái "tôi," tình
yêu là sự tranh chấp giữa cái "tôi" và cái "không-tôi."
Tranh chấp này, sự tra tấn này, không phải là tình yêu.
Tư tưởng là sự chối bỏ tình yêu, và nó không thể vào
trong không gian đó, nơi mà cái "tôi" không hiện hữu. Trong không
gian đó, là ân sủng, cái mà con người tìm kiếm và không có thể thấy.
Hắn tìm kiếm nó trong các biên giới của tư tưởng, và tư tưởng hủy
diệt cái hân hoan sảng khoái của ân sủng này.
***
Niềm tin thì không cần thiết, cũng y hệt như các lý tưởng.
Cả hai đều làm tan vỡ cái năng lực cần để theo dõi cái khai mở của
sự kiện, cái "đang là." Niềm tin và lý tưởng là chạy trốn ra
khỏi sự kiện, và trong chạy trốn thì không đưa tới chấm dứt buồn
phiền. Việc chấm dứt buồn phiền là hành động hiểu biết sự kiện
trong từng khoảnh khắc. Không có hệ thống nào hay phương pháp nào đưa tới
hiểu biết; chỉ có sự nhận biết không lựa chọn về một sự kiện sẽ
làm được điều đó. Thiền định theo một hệ thống là sự lẩn tránh
cái sự kiện về cái bạn đang là; thật là quan trọng hơn để hiểu biết
chính bạn, cái thay đổi thường trực của các sự kiện về bạn, hơn là
thiền định để tìm vàng hay có thị kiến, có cảm giác và có các hình
thức giải trí khác.
***
Thiền định vào giờ đó là sự tự do, và nó y hệt như
vào trong một thế giới chưa biết của vẻ đẹp và vắng lặng; nó là một
thế giới không có hình ảnh, biểu tượng hay chữ lời, không một gợn
sóng của ký ức. Tình yêu là sự chết của từng phút một, và từng cái
chết là việc làm mới lại tình yêu. Nó không phải là sự gắn bó, nó
không có cội rễ; nó nở hoa mà không có nguyên nhân, và nó là một ngọn
lửa đã cháy xa khỏi các biên giới, xa khỏi các hàng rào được xây kỹ
lưỡng của ý thức. Nó là vẻ đẹp vượt ngoài niệm tưởng và cảm
xúc; nó không thể mô tả lại trên khung vải, trong ngôn ngữ hay là trên mặt
đá. Thiền định là nỗi hân hoan, và với nó ân sủng sẽ đến.
***
Tình yêu bùng nở chính là thiền định.
***
Trong thiền định, bạn phải tìm ra xem là có hay không một
điểm chấm dứt của kiến thức, và do đây là tự do xa lìa khỏi cái đã
biết.
***
Trời mưa nặng nề trong cả đêm và ngày, và dưới khe suối
dòng nước vấy bùn chảy ra biển, làm nên màu nâu sô cô la. Khi bạn đi bộ
trên bờ biển, sóng thì lớn và chúng vỡ tan ra với những lượng cong và
sức mạnh lớn lao. Bạn đi bộ ngược gió, và đột nhiên bạn cảm thấy
không có gì giữa bạn và bầu trời, và sự mở rộng này là cõi trời.
Để mong manh, hoàn toàn khai mở—với các ngọn đồi, với biển và với
con người—là cái cốt tủy chân thực của thiền định.
Để không có chống kháng, để không có bờ cản nội tâm
với bất kỳ những gì, để thực sự tự do, một cách hoàn toàn, xa lìa
khỏi tất cả những đòi hỏi, xung động và thúc giục nhỏ nhặt, với tất
cả những giả hình và tranh chấp nhỏ của chúng, là đi bộ trong đời sống
với các cánh tay mở rộng. Và đêm đó, đi bộ nơi đó trên mặt cát ướt
đó, với các con chim hải âu quanh bạn, bạn cảm thấy cảm giác dị thường
của tự do mở rộng và vẻ đẹp lớn lao của tình yêu mà chúng không ở
trong bạn hay ở ngoài bạn—nhưng ở mọi nơi.
Chúng ta không nhận thức được quan trọng dường nào việc
tự do xa lìa những niềm vui linh tinh và những nỗi đau của chúng, do vậy
tâm nên ở nơi đơn độc. Tâm khi hoàn toàn đơn độc mới khai mở được.
Bạn cảm thấy tất cả điều này một cách đột nhiên, như một ngọn lớn
quét trên mặt đất và xuyên qua bạn. Đó bạn là—trần trụi mọi thứ,
trống không—và do vậy hoàn toàn mở rộng. Vẻ đẹp của nó thì không
ở trong ngôn ngữ hay trong cảm xúc, nhưng như dường ở khắp mọi nơi—quanh
bạn, trong bạn, trên sông hồ và trên các ngọn đồi. Thiền định là thế.
***
Thiền định không phải là sự tập trung, cái tập trung
là việc loại trừ ra, là sự cắt rời đi, là một đối kháng và do vậy
là một tranh chấp. Một tâm thiền định có thể tập trung, cái tập trung
mà nó không phải là một loại trừ, một đối kháng, nhưng một tâm được
tập trung thì không có thể thiền định.
***
Trong sự hiểu biết của thiền định, sẽ có tình yêu,
và tình yêu không phải là sản phẩm của các hệ thống, của các thói
quen, của việc chạy theo một phương pháp. Tình yêu không có thể được
bồi đắp bởi tư tưởng. Tình yêu có thể hiện ra khi có vắng lặng
hoàn toàn, một vắng lặng mà trong đó người thiền định hoàn toàn vắng
mặt; và tâm chỉ có thể vắng lặng khi nó hiểu biết chuyển động riêng
của nó trong niệm và cảm xúc. Để hiểu chuyển động này của niệm và
cảm xúc, sẽ không có thể bất kỳ một kết án quy lỗi nào trong việc
quan sát nó. Để quan sát trong cách như vậy là một kỷ luật, và loại kỷ
luật đó thì lưu chảy, tự do, không phải loại kỷ luật của sự vâng
phục.
***
Buổi sáng đó, biển trông như một mặt hồ hay là một
con sông khổng lồ—không một gợn sóng, và bình lặng đến nỗi bạn có
thể thấy phản chiếu của các vì sao vào lúc rạng sáng. Bình minh chưa tới,
nên các vì sao, các phản chiếu của bờ đá và ánh đèn phố xa kia đều
hiện trên mặt nước. Và khi mặt trời đến nơi chân trời trong bầu trời
không mây, nó làm thành một con đường vàng, và thật là dị thường khi
thấy rằng ánh sáng của California bao đầy quả đất và từng chiếc lá
và từng cọng cỏ.
Khi bạn nhìn ngắm, một niềm vắng lặng lớn đến vào
trong bạn. Bộ não tự nó tĩnh lặng, không bất kỳ một phản ứng nào,
không một vận động, và kỳ lạ để cảm được cái vắng lặng vô lượng.
"Cảm" không phải là ngôn ngữ. Phẩm chất của cái vắng lặng đó,
cái ngưng đọng đó thì không được cảm bởi bộ não; nó vượt qua cả
bộ não. Não bộ có thể nhận thức, công thức hóa hay vẽ kiểu cho tương
lai, nhưng cái tĩnh lặng này vượt ra ngoài phạm vi của nó, vượt ra mọi
tưởng tượng, vượt ra mọi thèm khát. Bạn tĩnh lặng đến nỗi thân
xác bạn trở thành một phần hoàn toàn của mặt đất, một phần của tất
cả những gì tĩnh lặng.
Và khi ngọn gió nhẹ đến từ các ngọn đồi, lay động lá
cây, sự tĩnh lặng này, cái phẩm chất dị thường của vắng lặng này,
thì không bị quấy động. Ngôi nhà nằm giữa các ngọn đồi và biển,
nhìn ra biển. Và khi bạn nhìn ngắm biển, rất mực tĩnh lặng như vậy, bạn
thực sự trở thành một phần của tất cả mọi thứ. Bạn là tất cả.
Bạn là ánh sáng, và vẻ đẹp của tình yêu. Một lần nữa, để nói
"bạn là một phần của tất cả" thì cũng sai: chữ "bạn"
thì không thích hợp bởi vì bạn thực sự không ở đó. Bạn không hiện
hữu. Chỉ có cái tĩnh lặng đó, cái vẻ đẹp, cái nghĩa dị thường của
tình yêu.
***
Những chữ "bạn" và "tôi" ngăn cách sự vật.
Sự chia chẻ trong cái tĩnh lặng và vắng lặng kỳ lạ này không hiện hữu.
Và khi bạn nhìn ra cửa sổ, không gian và thời gian như dường đã tới
điểm chấm dứt, và không gian chia cắt thì không có một thực tính nào.
Chiếc lá đó và cây khuynh diệp đó và mặt nước chiếu sáng xanh thì
không dị biệt ngăn cách gì với bạn.
Thiền định thực sự rất đơn giản. Chúng ta làm phức tạp
nó ra. Chúng ta thêu dệt lên một màng lưới ý tưởng quanh nó—nó là những
gì và nó không là những gì. Nhưng nó thì không là những thứ như vậy. Bởi
vì nó rất là đơn giản, nó trốn thoát chúng ta, bởi vì tâm chúng ta phức
tạp như thế, dựa vào thời gian và bị thời gian bào mòn như thế. Và
tâm này chỉ định ra hoạt động của con tim, và rồi rắc rối khởi đầu.
Nhưng thiền định đến một cách tự nhiên, với cái thoải mái dị thường,
khi bạn đi bộ trên cát hay nhìn ra cửa sổ hay nhìn những ngọn đồi tuyệt
đẹp bị đốt cháy bởi nắng mùa hè vừa qua. Tại sao chúng ta là những
con người bị tra tấn như vậy, với lệ trong mắt và tiếng cười giả tạo
trên môi? Nếu bạn có thể đi bộ đơn độc giữa những ngọn đồi đó
hay trong rừng hay dọc theo những đụn cát trắng dài, trong đơn độc đó
bạn sẽ biết thiền định là gì.
Cái hân hoan an lạc của đơn độc đến khi bạn không sợ
hiện hữu đơn độc—không còn lệ thuộc vào thế giới hay gắn bó vào
bất kỳ những gì. Lúc đó, như bình minh kia đến buổi sáng nay, nó đến
một cách lặng lẽ, và làm thành một đường vàng trong cái tĩnh lặng rất
mực, cái tĩnh lặng ngay từ lúc khởi đầu, cái là cái bây giờ, và cái
sẽ hiện hữu luôn luôn ở đó.
***
Thiền định là một chuển động trong cái chưa biết và
thuộc về cái chưa biết. Bạn không ở đó, chỉ duy cái chuyển động. Bạn
thì quá nhỏ nhặt hay là quá lớn lao cho chuyển động này. Nó không có
gì phía sau nó hay phía trước nó. Nó là cái năng lực đó mà tâm niệm
không thể chạm xúc được. Tư tưởng là cái hư hỏng, bởi vì nó là sản
phẩm của hôm qua; nó bị bắt trong cái lưới của hàng thế kỷ và do vậy
nó hỗn loạn, không minh bạch. Hãy làm những gì bạn sẽ làm, cái đã biết
không có thể vươn tới được cái chưa biết. Thiền định là sự hấp hối
của cái đã biết.
***
Thiền định của một tâm đã hoàn toàn vắng lặng là ân
sủng mà con người từng tìm kiếm. Trong vắng lặng này, từng phẩm chất
của vắng lặng hiện hữu.
***
Một khi bạn đã đặt nền tảng cho đức hạnh, cái mà
là trật tự trong quan hệ, thì sẽ hiện ra phẩm chất này của tình yêu
và của sự đang chết, cái mà là toàn bộ đời sống; rồi thì tâm trở
thành vắng lặng dị thường, vắng lặng một cách tự nhiên, không phải
bị làm cho thành vắng lặng xuyên qua những trấn áp, kỷ luật và kiểm
soát, và cái vắng lặng đó thì phong phú vô lượng.
Vượt qua đó, không có ngôn ngữ, không có diễn tả nào
có thể khả dĩ. Lúc đó tâm không khảo sát cái tuyệt đối, bởi vì nó
không có nhu cầu nào nữa, bởi vì trong cái vắng lặng đó thì có cái mà
nó là. Và toàn bộ cái này là ân sủng của thiền định.
***
Sau những trận mưa, những ngọn đồi đẹp dị thường.
Chúng vẫn còn nâu với nắng hè, và chẳng bao lâu tất cả những thứ
xanh tươi sẽ hiện ra. Trời đã mưa quá nặng nề, và vẻ đẹp của những
ngọn đồi đó thì không có thể mô tả được. Bầu trời vẫn còn mây
và trong không khí có mùi dâu, bạc hà và khuynh diệp. Thật tuyệt đẹp để
hiện hữu giữa chúng, và một niềm vắng lặng kỳ lạ chiếm lấy bạn.
Không như biển nằm xa dưới kia, những ngọn đồi thì hoàn toàn tĩnh lặng.
Khi bạn nhìn ngắm và dòm chung quanh bạn, bạn đã rời mọi thứ dưới
kia trong ngôi nhà nhỏ—quần áo bạn, tâm niệm bạn và những cách sống
kỳ dị của đời sống. Nơi đây bạn đang đi rất nhẹ nhàng, không một
tâm niệm nào, không bất kỳ gánh nặng nào, và với một cảm xúc về vẻ
đẹp và trống không hoàn toàn. Những bụi rậm xanh nhỏ chẳng bao lâu sẽ
xanh thêm, và trong vài tuần chúng sẽ có mùi hương mạnh mẽ hơn. Những
con chim cút đang gọi và vài con trong chúng bay qua. Không biết tới nó, tâm
ở trong một trạng thái thiền định trong đó tình yêu đang nở hoa. Sau hết,
chỉ ở trong mảnh đất thiền định hoa này mới có thể nở ra. Nó thì
hoàn toàn tuyệt diệu, và một cách kỳ lạ, tất cả trong đêm thúc giục
bạn, và khi bạn tỉnh dậy, lâu trước khi mặt trời lên, nó vẫn còn ở
đó trong tim bạn với niềm hân hoan dị thường, không vì bất cứ lý do
nào cả. Nó ở đó, không nguyên nhân, và say sưa. Nó sẽ hiện hữu ở đó
suốt cả ngày mà không cần bạn tìm tòi hay mời gọi nó ở lại với bạn.
***
Nơi đó trên mái hiên thơm, khi bình minh vẫn còn thật xa
và cây cối vẫn còn tĩnh lặng, cái gì là cốt tủy thì là vẻ đẹp.
Nhưng cái cốt tủy thì không có thể kinh nghiệm được; kinh nghiệm phải
chết đi, bởi vì kinh nghiệm chỉ làm mạnh thêm cái đã biết. Cái đã biết
thì không bao giờ là cái cốt tủy (tánh).
Thiền định không bao giờ là kinh nghiệm xa hơn; nó không
chỉ là việc chấm dứt kinh nghiệm, cái kinh nghiệm là đáp ứng của
thách thức, lớn hay nhỏ, nhưng nó là việc mở cửa cho yếu tánh, mở cửa
cho một lò sưởi mà ngọn lửa của nó đốt cháy hoàn toàn, không để lại
bất kỳ tro bụi nào; không có chút gì còn lại. Chúng ta là những cái
còn lại, những người nói vâng của nhiều ngàn ngày hôm qua, một chuỗi
liên tục của trí nhớ, của chọn lựa và tuyệt vọng. Cái tôi lớn và
cái tôi nhỏ là khuôn mẫu của hiện hữu, và hiện hữu là tư tưởng, và
tư tưởng là hiện hữu, với nỗi buồn không bao giờ chấm dứt.
Trong ngọn lửa của thiền định, tư tưởng chấm dứt và
cùng với nó là cảm xúc, bởi vì không có cái nào là tình yêu. Không
tình yêu, không có yếu tánh; không có nó, chỉ có tro bụi trên đó dựa
vào hiện hữu của chúng ta. Từ tánh không, tình yêu hiện hữu.
***
Thiền định là hành động của vắng lặng.
***
Thiền định không có khởi đầu và không có điểm chấm
dứt, trong nó không có thành đạt và không có thất bại, không có gom góp
và không có loại bỏ; nó là một chuyển động không có tận cùng và do vậy,
vượt ra và ở trên thời gian và không gian. Kinh nghiệm nó tức là chối bỏ
nó, bởi vì người kinh nghiệm bị buộc vào thời gian và không gian, trí
nhớ và nhận thức. Nền tảng của thiền định chân thực là cái nhận
biết thụ động, cái tự do toàn diện ra khỏi thẩm quyền và khát vọng,
ghen tị và sợ hãi. Thiền định không có ý nghĩa, không bất kỳ ý nghĩa
nào hết mà không có tự do này, không có tự biết; khi còn có lựa chọn
thì còn chưa tự biết. Lựa chọn đưa tới tranh chấp, cái ngăn cản sự
hiểu biết về cái đang là. Lang thang vào một số huyễn tưởng, vào một
số niềm tin lãng mạn, thì không là thiền định; não bộ phải tự gột
rửa tất cả huyền thoại, ảo vọng và an toàn, và đối diện cái thực
tại của sai trái của nó. Không có loạn tâm; mọi thứ thì trong chuyển
động của thiền định. Cánh hoa là hình thức, mùi hương, màu sắc và vẻ
đẹp đó là cái toàn bộ của nó. Xé nó ra từng mảnh, trong thực tại
hay bằng ngôn ngữ, rồi thì không còn là hoa, chỉ là tưởng nhớ về cái
đã là, cái mà không bao giờ là hoa. Thiền định là toàn cánh hoa trong
cái đang sống động, đang tàn đi, và vẻ đẹp của nó.
***
Thiền định là tự do xa lìa mọi niệm, và là một chuyển
động trong cái hân hoan an lạc của sự thật.
***
Trời vắng lặng lúc sáng sớm, và không một cánh chim hay
chiếc lá nào quấy động. Thiền định, cái khởi đầu từ những chiều
sâu không biết, và tiếp tục với độ dầy đặc thêm, và quét đi, gọt
bộ óc vào trong cái vắng lặng hoàn toàn, đào ra những chiều sâu tâm niệm,
bứng nhổ gốc rễ cảm xúc, làm trống vắng não bộ của cái đã biết
và cái nông cạn của nó. Nó là một cuộc giải phẫu mà không có người
điều hành, không có bác sĩ giải phẫu; nó đang tiếp diễn, như một bác
sĩ giải phẫu mổ bệnh ung thư, cắt đi từng sớ thịt nhiễm ô, nếu
không thì sự nhiễm ô lại lan tràn. Nó đang tiếp diễn, thiền định này,
trong một giờ đồng hồ bởi nhìn ngắm. Và nó là thiền định mà không
có người thiền định. Người thiền định can thiệp với cái vô dụng
và ngốc nghếch của nó, tham vọng và thèm khát. Người thiền định là tư
tưởng, được nuôi dưỡng bởi những tranh chấp và thương tích, và tư
tưởng (tâm niệm) trong thiền định phải hoàn toàn ngưng lại. Đó là nền
tảng của thiền định.
***
Thiền định là siêu vượt thời gian. Thời gian là khoảng
cách mà tư tưởng du hàng trong những thành tựu của nó. Du hành thì luôn
luôn dọc theo con đường cũ được che phủ với lớp vỏ mới, cảnh trí
mới, nhưng luôn luôn là cùng con đường, không dẫn tới đâu—chỉ trừ
tới đau khổ và buồn phiền.
Chỉ khi tâm siêu vượt thời gian, thì sự thật mới ngưng
là một điều trừu tượng. Lúc đó an lạc hân hoan không phải là một ý
tưởng dẫn tới từ niềm vui, nhưng là một thực tại không bằng ngôn ngữ.
Làm cho trống vắng cái tâm thời gian là cái vắng lặng của
sự thật, và nhìn thấy nó chính là đang làm (như vậy); do vậy không có
ngăn cách giữa cái thấy và cái làm. Trong khoảng cách giữa thấy và làm
là những sinh khởi của mâu thuẫn, đau khổ và hỗn loạn. Cái không có
thời gian là cái vô tận.
***
Bình minh đến chậm; các vì sao vẫn sáng và cây cối còn
thu mình; không chim nào đang gọi, không ngay cả những con cú nhỏ đã cứ
rúc rích cả đêm từ cây này tới cây kia. Nó là cái vắng lặng kỳ lạ,
chỉ trừ tiếng rì rào của biển. Có mùi hương đó của hoa, lá úa và mặt
đất ướt; không khí thì rất là, rất là tĩnh lặng, và mùi hương ở khắp
mọi nơi. Mặt đất đang chờ bình minh và ngày sắp tới; có mong đợi, kiên
nhẫn và một sự vắng lặng kỳ lạ. Thiền định tiếp diễn với cái vắng
lặng đó và cái vắng lặng đó là tình yêu; nó không phải là tình yêu một
vật hay một người nào, uy tín hay biểu tượng, ngôn ngữ và hình ảnh.
Nó một cách đơn giản là tình yêu, không niềm tin, không cảm xúc. Nó là
cái gì đã tự hoàn hoàn trong chính nó, trần trụi, dầy đặc, không cội
rễ và phương hướng. Âm thanh của con chim thật xa kia là tình yêu; nó là
phương hướng và khoảng cách; nó ở đó ngoài cả ngôn ngữ và thời
gian. Nó không phải là một sự xúc động, cái tan đi và thô bạo; biểu tượng,
ngôn ngữ có thể được thay thế, nhưng không phải là vật. Trần trụi,
nó hoàn toàn mong manh và do vậy không có thể bị phá hủy. Nó có sức mạnh
không có thể tìm tới của cái khác đó, cái không thể biết, cái đang đến
xuyên qua cây cối và vượt xa cả biển. Thiền định là tiếng chim gọi
lên từ tánh không và tiếng gầm rú của biển, đang ầm ầm đánh vào bờ.
Tình yêu chỉ có thể ở trong cái hoàn toàn trống vắng. Bình minh xám
đang ở xa tận chân tời, và những cây sậm tối thì còn sậm và dầy đặc
hơn. Trong thiền định, không có sự lập lại, một tiếp diễn của thói
quen; có cái chết của mọi thứ đã biết và cái nở hoa của cái chưa biết.
Những vì sao đã biến dạng và những đám mây đã thức dậy với mặt trời
đang tới.
***
Thiền định là trạng thái của tâm nhìn vào tất cả mọi
thứ với sự chăm chú toàn diện, toàn bộ, không chỉ những phần của
nó.
***
Thiền định là sự hủy diệt cái an toàn, và có vẻ đẹp
lớn lao trong thiền định, không phải vẻ đẹp của những vật được ráp
vào nhau bởi con người hay thiên nhiên, nhưng là của sự vắng lặng. Sự
vắng lặng này là cái trống vắng, trong đó và từ đó mọi thứ trôi chảy
và hiện hữu. Nó là cái không có thể biết; thông minh và cảm xúc không
có thể mở đường tới nó; không có con đường nào dẫn tới nó (thiền
định) và một phương pháp tìm tới nó chỉ là phát minh của một bộ óc
tham lam. Tất cả những con đường và phương tiện của việc tính toán tự
ngã phải bị phá hủy toàn bộ; tất cả việc đi tới hay đi lùi, kiểu
cách của thời gian, phải chấm dứt, không có ngày mai. Thiền định là sự
hủy diệt; nó là sự hiểm nguy cho những người muốn sống một cuộc đời
mặt ngoài và một đời sống của huyễn vọng và huyền thoại.
***
Cái chết mà thiền định mang tới chính là cái bất tử của
cái mới lạ.
***
Đây là cái gì kinh ngạc hơn nếu bạn gặp nó. Tôi có thể
đi vào nó, nhưng sự mô tả không phải là cái được mô tả. Bạn phải
nhận biết toàn bộ về nó bằng cách nhìn vào chính bạn—không sách vở,
không vị thầy nào có thể dạy bạn điều này. Đừng dựa vào bất kỳ
ai, đừng tham dự các tổ chức tinh thần; bạn phải học biết tất cả
điều này từ chính bạn. Và nơi đó tâm sẽ khám phá ra những việc cực
kỳ dị thường. Nhưng để như vậy, sẽ phải không có phần mảnh manh
mún nào, và từ đó là chuyển động, là nhanh chóng, là ổn định dầy đặc.
Đối với một tâm như vậy, không có thời gian, và do vậy cuộc sống có
một ý nghĩa hoàn toàn khác