(12)
Người Mẹ
Nắng
hồng rực rỡ trời mây
Chim
muông ríu rít, cỏ cây rộn ràng
Hào
quang chói lọi ánh vàng
Theo chân
Đức Phật lên đàng sáng nay
Ngài
đi khất thực trong ngày
Tìm
cơ giáo hóa những ai lầm đường.
*
Nhà
kia kín cổng cao tường
Đế
Đô là chủ, giàu sang nhất vùng
Tham
lam, ích kỷ vô cùng,
Hôm
nay chủ vắng. Chó trông chừng nhà,
Nhe
nanh hăm dọa người qua
Mắt
ngầu hung dữ như là cuồng điên.
*
Phật ngừng
khất thực trước hiên
Chó
lao vội đến sủa lên, cắn Ngài
"Hãy
im!" Ngài nói khoan thai
Chó
bèn lui lại để rồi chồm lên
Phật
đưa tay đỡ thản nhiên
Đón
hai chân trước xong liền nói ngay:
"Ngươi
là Mẹ chủ nhà này!
Chớ
nên nóng giận. Ta đây rõ rồi
Kiếp
xưa hung ác hại người
Quanh năm lừa lọc, suốt đời tham lam
Cửa
nhà, châu báu, bạc vàng
Mưu
mô thâu góp vô vàn bất lương
Chết
rồi còn vấn còn vương
Luyến lưu trần thế, tiếc thương gia tài
Lựa
ngay kiếp Chó đầu thai
Trở
về nhà cũ giữ hoài của kia
Còn
tham lam nữa làm chi!
Phải
lo tu tỉnh ngay đi từ giờ!".
*
Oai phong
Đức Phật vô bờ
Lời
vàng nhiếp phục. Chó như ngộ liền
Ăn
năn, hối cải, lặng im
Gục
đầu, lệ tủi dâng lên ngập tràn
Phật
bèn lui bước nhẹ nhàng,
Chó
từ khi đó chẳng màng giữ canh
Lui
vào một xó quẩn quanh
Bỏ
ăn, bỏ sủa, mặc tình chủ gia.
Đế
Đô dò hỏi người nhà
Mới
hay chuyện Phật ghé qua bữa nào
Đế
Đô căm tức biết bao
Chạy
đi tìm Phật hỗn hào hét la.
*
Phật
ôn tồn dạy: "Nghe ta!
Chó
này kiếp trước chính là Mẹ ngươi
Tham
lam, độc ác, hại người
Nên
nay muốn trở về nơi chốn này
Hóa
làm kiếp Chó khổ thay
Quẩn
quanh giữ của đọa đầy tấm thân!"
Đế
Đô bực bội vô ngần
Nghĩ lời
vu khống, mười phần chẳng tin.
Phật
thêm: "Ngươi hãy về liền
Dưới
gầm Chó ngủ đào lên có vàng
Mẹ
ngươi chôn dấu kỹ càng
Chết
rồi chẳng kịp trối trăn câu nào!"
*
Đế
Đô kinh ngạc xiết bao
Lòng
tham tan biến! Nỗi đau dâng tràn
Niềm tin
đạo pháp dần lan
Về
nhà đào bới, thấy vàng dấu chôn
Chao
ơi tan nát tâm hồn!
Đế
Đô ôm Chó lệ tuôn tràn trề
Ăn
năn cuộc sống u mê
Giờ
đây sám hối quay về đường ngay
Quỳ
xin Đức Phật chỉ bày
Cứu
cho Mẹ khỏi cảnh đầy khổ đau.
*
Từ
bi Phật dạy đôi câu:
"Mẹ
ngươi nghiệp chướng từ lâu nặng nề
Ngươi mau mau hãy tìm về
Nương nhờ Tam Bảo quy y tức thì
Lại
thêm ngũ giới thọ trì
Tiền
này bố thí, của kia cúng dường
Chân
thành sám hối trong lòng
Mẹ
yêu hồi hướng mới mong phước lành!
Ta
từng chỉ dạy chúng sanh
Con
đường giải thoát tự mình phải theo
Ở
đời sướng khổ mình gieo
Nhân
nào quả nấy chớ kêu ai cùng!"
*
Đế
Đô chợt hiểu. Vui mừng!
Làm
theo lời Phật một lòng thiết tha.
Thời gian
thấm thoắt trôi qua
Một
hôm Chó duỗi mình ra lìa trần
Trút
hơi thỏa mãn vô ngần
Tâm
hồn thanh thản! Xác thân nhẹ nhàng!
*
Hôm
sau trong giấc mộng vàng
Đế
Đô thấy một Bà dang tay cười
Trên
nền mây trắng giữa trời
Gật
đầu vui sướng, nói lời dịu êm:
"Mẹ
gây lầm lỗi triền miên
Chó
kia là Mẹ đọa miền khổ đau
Nhờ
ơn Phật độ nhiệm mầu
Nhờ
con hiếu thảo trước sau tâm thành
Ngày
nay Mẹ được vãng sanh
Vào
nơi thế giới an lành thảnh thơi!
Chớ
quên nhân quả ở đời
Luật
Trời đã định! Nhớ lời nghe con!
Gắng
công tu học cho tròn
Mẹ dù vĩnh
biệt mãi còn an vui!"
(phỏng theo bản
văn xuôi
của Đức Thương) |