Vấn đề SẮC KHÔNG, KHÔNG SẮC trong nền giáo lý của
đạo Phật là một hệ tư tưởng siêu tuyệt, thăm thẳm chiều sâu
và chất ngất chiều cao. Lý giải vấn đề được sáng tỏ, thể
nhập vấn đề một cách chính xác và đích thực bằng tư duy, bằng
trí tuệ của mình, người đệ tử Phật, bấy giờ mới hạ thủ
công phu, mới có thể khởi hành chuyến đi, trên con đường Bồ
đề, Niết bàn vô thượng mà đích đến chính mình đã biết rõ
rồi !
SẮC chẳng khác KHÔNG, KHÔNG chẳng khác SẮC. SẮC là
KHÔNG, KHÔNG là SẮC, dựa trên sự phân chia liệt loại của tiền
bối cổ kim thì nguồn giáo lý đó thuộc hệ tư tưởng Bát Nhã của
Đại thừa. Nó là then chốt trong hệ tư tưởng Bát Nhã của Đại
thừa. Nó là then chốt của toàn bộ giáo lý Đại thừa liễu nghĩa
của Phật giáo. Trong kinh Bát Nhã Phật dạy: Chừng nào chưa lý giải
được vấn đề SẮC KHÔNG, KHÔNG SẮC của Bát Nhã, chưa đủ khả
năng tư duy quán chiếu Bát Nhã, chưa thể nhập THỰC TƯỚNG BÁT
NHÃ thì ngày thành Phật còn hun hút xa xăm.
Ở kinh Thủ Lăng Nghiêm nầy Phật thuyết minh: TÁNH
CỦA CÁC ĐẠI VỐN KHÔNG NGĂN NGẠI GÌ NHAU, NHẰM KHAI THỊ CHƠN LÝ SẮC
KHÔNG, KHÔNG SẮC. Đọc Thủ Lăng Nghiêm Kinh Trực Chỉ Đề Cương tập
hai nầy, lần lượt độc giả sẽ lý giải vững vàng về "chơn
lý sắc không, không sắc" ấy. Chẳng những thế, độc giả còn
có thể nắm vững vấn đề "có" "không"
"thật" "giả" của ĐẤT, NƯỚC, LỬA, GIÓ của HƯ
KHÔNG, của CÁI THẤY và của thức TÁNH PHÂN BIỆT của vạn loại
hữu tình và vô tình, qua giáo lý NHƯ LAI TÀNG duyên khởi.
ĐỊA THỦY, HỎA, PHONG, KHÔNG, KIẾN, THỨC gọi chung qua
cái từ "thất đại", chúng là những hiện tượng biểu
hiện từ bản thể Như Lai tàng. Bản thể duyên khởi sanh ra hiện
tượng, hiện tượng duyên diệt quy về bản thể. Dù duyên khởi sanh
ra, hay duyên diệt quy về, tánh chất của thất đại vẫn là "bất
biến". Dù "bất biến" nhưng thường biểu hiện qua trạng
thái "tùy duyên". Dù có "tùy duyên" nhưng "tùy
duyên" trong chu trình "bất biến".
Nhận thức rõ vấn đề SẮC KHÔNG qua chân lý:
"TÁNH SẮC CHÂN KHÔNG, TÁNH KHÔNG CHÂN SẮC, THANH TỊNH BẢN NHIÊN
CHÂU BIẾN PHÁP GIỚI, TÙY CHÚNG SANH TÂM, ỨNG SỞ TRI LƯỢNG TUẦN
NGHIỆP PHÁP HIỆN"
của Kinh Thủ Lăng Nghiêm, độc giả sẽ
cảm nhận cái ý vị thâm trầm của bài tụng:
- "Chơn tánh hữu vi không
- Duyên sanh cố như huyễn
- Vô vi vô khởi diệt
- Bất thật hư không hoa"
Nghĩa là:
Cái tánh thực của các pháp hữu vi vốn là không.
Chúng là pháp duyên sanh, cho nên như huyễn, không thật. Pháp vô vi
thực lý cũng chẳng có gì. Nó chỉ có danh mà không có thật, như
hoa đốm giữa không trung.
Quán triệt chân lý ấy, thì vấn đề SẮC KHÔNG,
KHÔNG SẮC qua nhãn quan của người đạt đạo trở thành trò hí
luận bất tương can.
- Viết tại HUỲNH MAI TỊNH THẤT
- Ngày 10 tháng 4 năm 1993
- THÍCH TỪ THÔNG