Trang tiếng Anh

      Đạo Phật Ngày Nay 

Trang tiếng Việt

   

...... ... .  . .  .  .
Nghi Thức Cầu An
Thích Nhật Từ tuyển chọn và biên tập 1994

5


KINH CÁC PHÁP QUÁN NIỆM

Một thuở nọ, gần thành Xá Vệ,
Phật cùng hàng đẹ⠴ử ngự yên,
Tại nơi tinh xá Kỳ Viên,
Của Cấp Cô Độc làm duyên cúng dường. O
Lúc ấy có người vương bệnh nặng,
Thầy tỳ-kheo Gi-ri-ma-nan-đa,
Chịu nhiều đau đớn thiết tha,
Xót thương đại đức A-nan-đa trình bày.
Vào đến chốn Như Lai đang ngự,
Đảnh lễ rồi cớ sự bạch qua:
- Rằng Gi-ri-ma-nan-đa
Đang vương chứng bệnh trầm kha não nùng. O
Bạch Thế Tôn mở lòng từ ái,
Dời gót vào đến tại thất riêng,
Của thầy trong lúc ngửa nghiêng,
Vì chứng bệnh hoạn triền miên lâu ngày.
Liền lúc đó Như Lai bèn dạy:
- A-nan-đa người phải thẳng qua
Chỗ thầy Gi-ri-ma-nan-đa,
Truyền mười pháp tưởng của ta chỉ bày. O
Pháp tưởng ấy tánh hay khỏi bệnh,
Chẳng luận là căn bệnh chóng chầy.
Nếu Gi-ri-ma-nan-đa
Được nghe, lập tức bệnh liền giảm thuyên.
Các pháp tưởng linh thiêng cao cả
Tưởng những là vô ngã, vô thường,
Tưởng bất tịnh, dứt tình trường;
Sự khổ dứt bỏ thói thường cho xong.
Tưởng tịch tịnh, tưởng không tham luyến,
Pháp thế gian lắm chuyện thị phi,
Tưởng đến những pháp hành vi,
Đều vô thường hết có chi bận lòng. O
Lại để ý đến trong hơi thở,
Cho đủ mười điều nhớ của ta
Nầy đại đức A-nan-đa,
Tưởng vô thường ấy nghĩa là làm sao? O
Vị hành giả đã vào Phật pháp
Ở trong rừng hoặc dựa gốc cây,
Hoặc nhà thanh vắng không ai,
Trầm ngâm tưởng pháp Như Lai như vầy:
Sắc, thọ, tưởng liên dây hành, thức
Đều vô thường một mực như nhau.
Năm uẩn chẳng luận uẩn nào,
Hành giả tưởng thấy biến mau, không thường.
Tưởng năm uẩn vô thường như vậy,
Như Lai cho tưởng ấy vô thường.
Này, đại đức A-nan-đa,
Còn tưởng vô ngã làm theo như vầy: O
- Mắt cùng các sắc đầy mọⴠcuộc,
Chẳng phải là vật thuộc của ta.
Tai và các tiếng gần xa,
Cũng là chẳng phải của ta đâu nào.
- Mũi lại với các mùi cả thảy,
Đều ở ngoài chẳng phải của ta,
Lưỡi cùng các vị phớt qua,
Thật đó chẳng phải của ta, chớ lầm.
-Thân thể với các mầm đụng cọ,
Chớ đảo điên cho đó của ta,
Tâm cùng các pháp hà sa,
Cũng đều chẳng phải của ta mỗi phần.
Hành giả tưởng căn trần như thế,
Ngoài phạm vi chẳng kể của ta,
Này, đại đức A-nan-đa,
Pháp tưởng vô ngã đó ta đã bày. O
Tưởng bất tịnh là điều chi vậy,
Vị hành giả tưởng thấy trong thân.
Bắt từ ngọn tóc xuống chân
Có da bao bọc chung quanh cả mình.
Trong chứa vật nhiều hình nhiều dáng,
Khác khác nhau nhưng đáng gớm ghê,
Tóc lông với móng răng da,
Thịt, gân, xương tủy, ruột già, ruột non,
Thận, tim, gan, da non, lá lách,
Phổi, phẩn, đàm, nước mắt, mồ hôi,
Mật cùng vật thực chưa tiêu,
Đầu da, mủ máu rất nhiều phần dơ.
Mỡ nhớt, mũi, chẳng bao giờ thiếu,
Nước miếng cùng nước tiểu dẫy đầy,
Hành giả tưởng các vật này,
Vốn không sạch sẽ trong thây con người.
A-nan-đa vậy ngươi cố nhớ,
Pháp ấy là tưởng sợ thân ta.
Này đại đức A-nan-đa,
Còn tưởng sự khổ làm theo như vầy: O
Thân thể vốn dẫy đầy khổ não,
Tội lỗi gây quả báo về sau.
Bịnh căn khốn khó nhức đau,
Những bịnh hoạn ấy kể sao cho cùng.
Như bịnh phát phần trong tai mũi,
Trong thân hình, trong lưỡi, trong đầu,
Trong miệng, trong bụng đâu đâu,
Ngoài tai, ngoài mũi, khắp cùng châu thân.
Bịnh ho suyễn, gầy lần bịnh nóng,
Bịnh chân răng, các giống lác, cùi,
Bịnh bướu, sải, mụn lôi thôi,
Bịnh phong lao tổn vô hồi khó toan.
Bịnh chóng mặt, trái ban thổ huyết,
Trĩ nội ngoại chi xiết thúi tha,
Ghẻ ngứa, ghẻ phỏng ngoài da,
Đau bụng, thổ tả cùng là đàm xanh.
Bịnh đau máu dễ thành chứng nặng,
Bịnh mật đau, huyết trắng, phong đàm,
Bịnh bón, bịnh lậu, không kham,
Phong lở, đau mật, gió làm cho đau.
Bịnh thời khí, bịnh do đánh đập,
Do nghiệp duyên dồn dập từ xưa,
Do lạnh, do nóng không ưa,
Do đói, do khát, chẳng chừa một nhân. O
Tưởng tội khổ trong thân như thế,
Pháp ấy là tưởng khổ thân ta.
Nầy, đại đức A-nan-đa,
Còn tưởng dứt bỏ nghĩa là làm sao?
Vị hành giả đã vào Phật pháp,
Không có lòng thọ pháp dục tham,
Quyết cho tham ái dứt tan,
Để tư duy dục không sanh khởi hoài.
Không thọ lãnh lại hay dứt bỏ,
Làm tiêu tan chẳng có chút chi,
Không cho sanh hận tư duy,
Thứ lòng cố chấp nghĩ suy oán hờn. O
Không thọ lãnh lại càng dứt bỏ,
Làm tiêu tan chẳng có chút chi,
Không cho sanh khốn tư duy,
Thứ lòng khốn khó nghĩ suy thật hành.
Không thọ lãnh lại đành dứt bỏ,
Làm tiêu tan chẳng có dư dành,
Không cho nghiệp dữ phát sanh,
Nghiệp dữ đã có không thành nhiều thêm. O
Này A-nan và hàng đại chúng,
Pháp ấy là tưởng quán lìa xa,
Chuyên cần tinh tấn thoát ra.
Tưởng dứt tình dục nghĩa là làm sao? O
Dứt tình dục, nơi đây bất diệt,
Là niết-bàn trừ diệt sở hành,
Dứt bỏ, phiền não chẳng sanh,
Đoạn trừ ái dục cội căn tuyệt rồi. O
Niết-bàn ấy vô hồi tịch tịnh,
Pháp môn nầy cao thượng sâu xa,
Nầy, đại đức A-nan-đa,
Tưởng dứt tình dục đó ta ban truyền. O
Sao gọi tưởng không duyên thế giới ?
Cái tâm nầy mong đợi, chấp nương,
Ái dục với kiến thức thường,
Đoạn kiến cùng những vị phiền thế gian.
Cái tâm ấy thuộc hàng tâm ác,
Vị hành giả trong pháp của ta,
Khi nào bỏ pháp ấy ra,
Không lòng cố chấp tránh xa được rồi.
Pháp ấy gọi tưởng thôi, không tiến,
Hoặc là không tham luyến thế gian.
Nầy, đại đức A-nan-đa,
Còn tưởng hành tác vô thường là sao?
Này hành giả, vị nào chán nản,
Hoặc gớm ghê, chẳng quản hành vi,
Nầy, đại đức A-nan-đa.
Đó Như Lai gọi hành vi vô thường. O
Thế nào gọi niệm thường hơi thở?
Vị hành giả hoặc ở trong rừng,
Trong nhà hoặc dựa gốc cây,
Nên ngồi híp mắt, thân ngay im lìm.
Ýhơn chánh để tìm thiền định.
Khi mọi bề yên tĩnh thản nhiên,
Chú tâm đề mục tham thiền,
Nhớ biết rõ rệt, thở vào thở ra.
Thở ra dài cùng ra hơi vắn,
Thở vô mà có vắn hay dài,
Chú tâm cho rõ cả hai,
Hơi vô cũng nhớ vắn dài phân minh.
Vị hành giả chuyên tinh ròng rã,
Nhớ biết rằng ta đã rõ ta,
Là người biết thở vô ra,
Niệm xong rồi mới thở ra thở vào. O
Vị hành giả chuyên cần ròng rã,
Nhớ biết rằng ta đã biết ta,
Là người diệt thở vô ra,
Niệm xong rồi mới thở ra thở vào. O
Vị hành giả chuyên cần một mực,
Ta biết rằng ta thật biết rành,
Những điều thọ sướng vui mừng,
Niệm xong rồi mới thở vào thở ra. O
Vị hành giả tâm đồ chuyên chú
Tự biết rằng rõ thú yên vui,
Phân minh biết được rõ rồi,
Niệm xong rồi mới thở vào thở ra. O
Vị hành giả quán qua hô hấp,
Tự biết là rõ khắp tâm hành,
Biết cho rõ rệt đành rành,
Niệm xong rồi mới thở vào thở ra. O
Vị hành giả quán qua hô hấp,
Tự biết rằng diệt tắt tâm hành,
Biết cho rõ rệt đành rành,
Niệm xong rồi mới thở vào thở ra. O
Hành giả không mơ hồ chán nản,
Vẫn tinh cần thanh sảng luôn luôn,
Biết rằng ta đã rõ tâm,
Niệm xong rồi mới thở vào thở ra. O
Vị hành giả trong mô phạm ấy,
Vẫn chuyên cần nhớ thấy rằng ta
Làm tâm được thơ thới ra,
Niệm xong rồi mới thở ra thở vào. O
Vị hành giả giồi trau nhẫn nại,
Chuyên cần rằng ta phải giữ tâm,
Quân bình trong các cảnh trần,
Niệm xong rồi mới thở vào thở ra. O
Vị hành giả nguyện cho hăng hái,
Tinh cần rằng ta giải thoát tâm,
Xa lìa năm pháp che ngăn,
Niệm xong rồi mới thở vào thở ra. O
Vị hành giả xét vô thường biến,
Rằng ta hằng thấy hiện tinh tường,
Năm uẩn đều là vô thường,
Niệm xong rồi mới thở vào thở ra. O
Hành giả để tâm vô đề mục,
Rằng pháp trừ tình dục mà ta,
Là người hằng được thấy qua,
Niệm xong rồi mới thở ra thở vào. O
Vị hành giả tự cho hằng thấy,
Pháp tịch tịnh, pháp ấy hằng yên,
Khỏi điều thống khổ triền miên,
Niệm xong rồi mới thở liền vô ra.
Vị hành giả rằng ta thấy rõ,
Những pháp lành dứt bỏ ưu phiền,
Chuyên cần niệm chẳng trì duyên,
Niệm xong rồi mới thở liền vô ra. O
Điều ấy gọi niệm vô hơi thở,
Nếu ai đi thăm chỗ bệnh nhân,
Nhắn Gi-ri-ma-nan-đa,
Hãy nên thực tập pháp ta chỉ bày.
Liền theo đó A-nan-đa học,
Pháp tưởng này của đức Thế Tôn,
Rồi đem truyền đến Sa-môn,
Người đương bịnh hoạn dập dồn bấy lâu. O
Nhờ nghe được pháp mầu quán tưởng,
Bịnh của thầy Gi-ri-ma-nan-đa
Giảm thuyên rồi khỏi hẳn ra,
Chỉ trong giây phút thoáng qua không chầy.
Pháp quán tưởng thường hay diệt bịnh,
Giúp thân tâm an định, khổ tan,
Ai người chăm chỉ thực hành,
Con đường giác ngộ đành rành ngay đây. OOO

| 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 |

 


Cập nhật: 3-5-2000

Trở về thư mục "Nghi thức và Nghi lễ Phật giáo"

Đầu trang