...... ... |
. |
. |
. |
. |
. |
Kinh
Hoa Sen Chánh Pháp
HT. Thích Trí Quang dịch giải
Phần
9
Phẩm 17: Phân Tích Thành Quả (198) [^]
Khi nghe đức Thế tôn nói về thời
lượng đời sống của ngài bất tận như vậy, đại hội có vô lượng vô
số chúng sinh được ích lợi lớn lao. Ngài bảo đức Di lạc, Như lai nói
về sự bất tận như vậy của đời sống Như lai thì có chúng sinh nhiều
bằng số cát của sáu trăm tám mươi vạn ức trăm triệu sông Hằng thực
hiện tuệ giác Không sinh (199) . Lại có bồ tát nhiều gấp ngàn lần số
ấy được tổng trì Nghe nhớ (200) , có bồ tát nhiều bằng bụi nhỏ nghiền
một thế giới hệ được các tài hùng biện mà trong đó có sự Biện
thuyết, có bồ tát nhiều bằng bụi nhỏ nghiền một thế giới hệ được
tổng trì Xoay chuyển vô số; có bồ tát nhiều bằng bụi nhỏ nghiền một
đại thiên quốc độ có thể chuyển đẩy bánh xe chánh pháp Không còn
thoái chuyển, có bồ tát nhiều bằng bụi nhỏ nghiền một trung thiên quốc
độ (201) có thể chuyển đẩy bánh xe chánh pháp Hào quang trong sáng; có bồ
tát nhiều bằng bụi nhỏ nghiền một tiểu thiên quốc độ chỉ tám đời
nữa thì được Tuệ giác vô thượng, có bồ tát nhiều bằng bụi nhỏ
nghiền bốn lần bốn đại lục nhân loại chỉ bốn đời nữa thì được
Tuệ giác vô thượng, có bồ tát nhiều bằng bụi nhỏ nghiền ba lần bốn
đại lục nhân loại chỉ ba đời nữa thì được Tuệ giác vô thượng, có
bồ tát nhiều bằng bụi nhỏ nghiền hai lần bốn đại lục nhân loại chỉ
hai đời nữa thì được Tuệ giác vô thượng, có bồ tát nhiều bằng bụi
nhỏ nghiền một lần bốn đại lục nhân loại chỉ một đời nữa thì
được Tuệ giác vô thượng. Lại có chúng sinh nhiều bằng bụi nhỏ nghiền
tám thế giới hệ đều phát Tâm tuệ giác vô thượng.
Khi đức Thế tôn phân tích chư vị
bồ tát được lợi ích của Pháp vĩ đại như vậy thì trong không gian mưa
xuống hoa mạn đà và hoa mạn đà lớn, rải trên chư Phật ngồi trên tòa
sư tử ở dưới vô lượng trăm ngàn vạn ức cây ngọc, rải trên đức
Thích ca và trên đức Phật nhập diệt đã lâu là đức Đa bảo cùng ngồi
trên tòa sư tử ở trong bảo tháp, rải trên tất cả bồ tát và bốn
chúng. Trong không gian lại mưa xuống phấn của các hương liệu đại loại
như đàn hương, trầm thủy. Cũng trong không gian, trống chư thiên tự kêu
vang lên, âm thanh tuyệt diệu, nghe xa; lại mưa xuống cả ngàn loại vải
chư thiên; và rủ xuống khắp cả chín phương hướng là những chuỗi ngọc
đại loại như chuỗi chân châu, chuỗi ma ni, chuỗi như ý. Bao nhiêu là lư
hương, làm bằng các thứ ngọc và ở trong đốt hương liệu vô giá, tự
chuyển động đến khắp tất cả, hiến cúng toàn thể pháp hội lớn lao.
Các bên ở trên mỗi đức Phật, các vị bồ tát cầm bảo cái có mắc
phan phướn, tuần tự mà lên đến Phạn thiên; các vị bồ tát ấy còn
đem âm thanh tuyệt diệu, ngâm hát vô số thi ca mà tán dương chư Phật.
Vào lúc ấy, đức Di lạc từ chỗ
ngồi đứng dậy, trần vai bên phải, chắp tay hướng về đức Thế tôn
mà nói những lời chỉnh cú sau đây.
- (1) Pháp Thế tôn nói
- thật là hiếm có!
- xưa nay chúng con
- chưa từng nghe đến!
- Thần lực Thế tôn
- thật là vĩ đại!
- Đời sống Thế tôn
- thật là bất tận!
- (2) Vô số con Phật
- hoan hỷ tràn ngập
- khắp cả cơ thể,
- khi nghe Thế tôn
- phân tích như sau,
- về bao nhiêu người
- đạt được lợi ích
- của Pháp vĩ đại:
- (3) Có số thành bậc
- Không còn thoái chuyển,
- có số thu hoạch
- tổng trì Nghe nhớ,
- có số thành tựu
- về sự Biện thuyết,
- số được tổng trì
- Xoay chuyển vô số.
- (4- 7)Có số bồ tát
- nhiều bằng bụi nhỏ
- một cõi đại thiên
- có thể chuyển đẩy
- bánh xe chánh pháp
- Không còn thoái chuyển,
- có số bồ tát
- nhiều bằng bụi nhỏ
- một cõi trung thiên
- có thể chuyển đẩy
- bánh xe chánh pháp
- Hào quang trong sáng.
- Lại có bồ tát
- nhiều bằng bụi nhỏ
- một cõi tiểu thiên
- chỉ tám đời nữa
- thì được thực hiện
- Tuệ giác Phật đà,
- có số bồ tát
- nhiều bằng bụi nhỏ
- bốn ba hai lần
- bốn châu đại lục
- chỉ còn bốn đời
- ba đời hai đời
- thì được trở thành
- một đức Phật đà,
- có số bồ tát
- nhiều bằng bụi nhỏ
- một bốn đại lục
- chỉ một đời nữa
- thì được Tuệ giác
- của đấng Toàn giác.
- Các vị như vậy
- nghe nói đời sống
- bất tận của ngài,
- cùng thực hiện được
- thành quả trong suốt,
- thuần khiết, vô hạn.
- Lại còn chúng sinh
- nhiều bằng bụi nhỏ
- tám thế giới hệ
- nghe đức Thế tôn
- nói về đời sống
- bất tận của ngài,
- ai cũng phát Tâm
- tuệ giác vô thượng.
- (8) Thế tôn tuyên thuyết
- đời sống bất tận,
- thật đúng là Pháp
- ngoài tầm nghĩ bàn,
- Pháp làm nhiều người
- được bao lợi ích,
- Pháp như không gian
- không có biên cương.
- (9) Đế thích, Phạn vương,
- số lượng nhiều như
- cát của sông Hằng,
- từ nơi vô số
- quốc độ của Phật
- cùng nhau đến đây,
- rải như mưa xuống
- hoa của chư thiên
- như hoa mạn đà
- và mạn đà lớn.
- (10) Họ như chim bay
- di chuyển trong không;
- phấn các hương liệu
- đàn hương, trầm thủy,
- được họ rải xuống
- hoa mắt như mưa,
- hiến cúng các đấng
- Tuệ giác hoàn toàn.
- (11) Trống của chư thiên
- ở trong không gian
- tự nhiên gióng lên
- âm thanh tuyệt diệu.
- Và vải chư thiên
- cả ngàn vạn loại
- xoay chuyển trong không
- mà cùng rủ xuống.
- (12) Những lư hương đẹp
- và làm bằng ngọc,
- ở trong lại đốt
- hương liệu vô giá,
- tự động di chuyển
- đến khắp tất cả,
- hiến cúng các đấng
- Tôn cao nhất đời.
- (13) Chư đại bồ tát
- cầm những bảo cái
- có mắc phan phướn
- và được làm bằng
- bảy chất liệu quí,
- đã cao lại đẹp,
- số lượng nhiều đến
- vạn ức chủng loại,
- tuần tự lên đến
- tầng trời Phạn thiên.
- (14) Trước mỗi đức Phật,
- các ngài lại dựng
- cột cờ cao đẹp,
- trên mắc phan đẹp.
- Lại đem ngàn vạn
- những bài thi ca,
- ngâm hát ca tụng
- chư Phật thế tôn.
- (15) Bao nhiêu sự trạng
- đến như thế này,
- thì gian trước đây
- thật chưa từng có,
- xuất từ bao người
- cực kỳ hoan hỷ
- khi nghe Thế tôn
- nói về thời lượng
- đời sống vô lượng
- của đức Thế tôn.
- (16) Tiếng nói Thế tôn
- vang cả mười phương,
- ích lợi rộng lớn
- cho bao chúng sinh,
- làm cho tất cả
- đủ những thiện căn
- hỗ trợ phát Tâm
- tuệ giác vô thượng.
Đức Thế tôn bảo đức Di lạc,
người nào nghe đời sống Như lai bất tận như vầy, thì dẫu đến nỗi
chỉ phát sinh được một ý niệm tin hiểu mà thôi, công đức người ấy
đã không có hạn lượng. Thiện nam hay thiện nữ nào vì cầu tuệ giác
vô thượng mà trải qua tám chục vạn ức trăm triệu thời kỳ, thực hành
năm pháp ba la mật là bố thí, trì giới, nhẫn nhục, tinh tiến, thiền định,
ngoại trừ bát nhã (202) , công đức của người này đem sánh với công đức
của người trước, thì không bằng một phần trong trăm phần, ngàn phần,
trăm ngàn vạn ức phần, cho đến toán số ví dụ cũng không có khả năng
đem lại sự xác định. Thiện nam hay thiện nữ nào có công đức trước
mà thoái chuyển đối với tuệ giác vô thượng là điều không thể có.
Đức Thế tôn muốn lặp lại ý nghĩa này nên nói những lời chỉnh cú
sau đây.
- (17) Những ai vì cầu
- tuệ giác của Phật,
- nên tám mươi ức
- trăm triệu thời kỳ
- thực hành đủ cả
- năm ba la mật -
- (18- 19) Bằng cách suốt cả
- thì gian như vậy,
- thực hành bố thí
- hiến cho khắp cả,
- lại hiến cúng Phật
- và đệ tử Phật
- là chư thanh văn,
- duyên giác, bồ tát,
- đồ ăn đồ uống
- loại quí và lạ,
- đồ nằm đồ mặc
- loại thượng hảo hạng.
- (20) Đem gỗ đàn hương
- mà cất tinh xá,
- và lập vườn rừng
- mà trang hoàng thêm.
- (21) Hiến cúng như vậy
- đã nhiều lại tốt,
- và trọn thì gian
- đã nói ở trên,
- rồi đem xoay về
- cầu tuệ giác Phật.
- (22) Còn giữ tịnh giới
- thì rất trong sạch,
- không có thiếu sót
- không hề lọt mất,
- rồi đem xoay về
- cầu tuệ vô thượng,
- và được chư Phật
- ca tụng tán dương.
- (23) Thực hành nhẫn nhục
- thì đứng vững vàng
- ở nơi vị trí
- thuần hóa, ôn nhu,
- bao nhiêu điều ác
- đổ đến nơi mình,
- tâm trí người ấy
- vẫn không dao động.
- (24) Những kẻ tự xưng
- là người đắc pháp (203) ,
- trong lòng ôm giữ
- sự tăng thượng mạn;
- bị kẻ như vậy
- khinh ngạo quấy phá,
- sự tồi tệ này
- cũng vẫn nhẫn được.
- (25) Cần mẫn tinh tiến
- thì chính trí nhớ
- thường xuyên vững chắc,
- vô lượng thời kỳ
- chuyên tư duy tu
- không hề nhác nghỉ.
- (26) Vô số thời kỳ
- ở chỗ trống vắng,
- hoặc là tọa thiền
- hoặc là kinh hành,
- dẹp bỏ ngủ nghỉ
- tập trung tâm trí.
- (27) Nhờ nhân tố này
- phát sinh thiền định,
- trải qua tám chục
- vạn ức thời kỳ,
- tâm trí đứng yên
- không có loạn động.
- (28) Rồi đem cái phước
- nhất tâm như vậy
- nguyện cầu đạt được
- tuệ giác vô thượng,
- rằng khi đạt được
- sự toàn giác ấy
- thì cũng cùng tận
- biên cương thiền định.
- (29) Người nào trải qua
- vạn ức thời kỳ,
- làm các pháp trên
- mà được công đức,
- (30) và người thiện nam
- hay thiện nữ nào
- nghe Như lai nói
- đời sống Như lai,
- thì dầu chỉ có
- một lúc tin hiểu,
- công đức người này
- vẫn hơn người trên.
- (31) Người này hoàn toàn
- không có tất cả
- những nỗi hoài nghi
- những sự hối tiếc,
- đem tâm sâu xa
- mà tin chốc lát,
- vẫn được công đức
- đến như thế ấy.
- (32) Các vị bồ tát
- vô số thời kỳ
- thực hành các pháp
- đã nói như trên,
- thì nghe Như lai
- nói về đời sống
- bất tận của Phật
- là tin nhận được.
- (33) Các vị cúi đầu
- kính nhận Pháp hoa,
- và cầu nguyện rằng
- trong thì vị lai
- con cũng có được
- đời sống vô tận
- để mà hóa độ
- vô tận chúng sinh.
- (34) Và như Thế tôn,
- vị Sư tử chúa
- của dòng họ Thích,
- trong thì hiện tại,
- đã đến mà ngồi
- nơi bồ đề tràng,
- cất tiếng vang lên
- như sư tử gầm,
- thuyết pháp một cách
- không sợ hãi gì;
- (35) nguyện con sau này
- trong thì vị lai,
- cũng được mọi người
- ai cũng tôn kính,
- cũng đến mà ngồi
- nơi bồ đề tràng,
- cũng nói đời sống
- bất tận của Phật,
- với một phong cách
- y như Thế tôn.
- (36) Ai có tâm trí
- sâu xa, trong sáng,
- thẳng tắp như vậy,
- lại còn nghe nhiều
- và nhớ đầy đủ,
- và theo nghĩa ý
- mà lý giải được
- lời Như lai nói,
- những người như vậy
- không nghi Pháp này.
Lại nữa, Di lạc, nếu có người
nào chỉ nghe Như lai nói về sự bất tận của đời sống Như lai mà hiểu
được ý hướng của sự nói như vậy (204) , thì người ấy được công
đức vô hạn lượng, có năng lực phát khởi tuệ giác vô thượng của
Như lai; huống chi đối với toàn bộ Pháp hoa mà tự nghe một cách đầy
đủ và khuyên người nghe, tự nhớ và khuyên người nhớ, tự chép và
khuyên người chép, tự đem hoa, hương, vòng hoa, cờ, phan, lọng dù bằng lụa
dày, đèn dầu thơm và đèn bơ sữa bò mà hiến cúng cuốn kinh ấy, thì
công đức người này vô hạn lượng, có năng lực phát sinh tuệ giác Biết
tất cả.
Di lạc, thiện nam hay thiện nữ
nào nghe Như lai nói sự bất tận của đời sống Như lai mà tin hiểu bằng
tâm trí sâu xa, thì như vậy là thấy Như lai thường ở tại Linh sơn, thuyết
pháp cho chư vị bồ tát và thanh văn bao quanh; thấy thế giới hệ Kham nhẫn
này đất bằng lưu ly, bằng phẳng ngay thẳng, dây vàng Diêm phù đàn phân
ranh tất cả đường sá thành những đường ngã tám, cây ngọc có hàng
có lối, lầu đài toàn do vàng ngọc hợp thành và có các bồ tát ở trong
đó. Ai quán tưởng thấy được như vậy thì đại sĩ phải biết đó là
sắc thái của sự tin hiểu sâu xa.
Thêm nữa, sau khi Như lai nhập diệt,
ai nghe Pháp hoa mà không phỉ báng, biết tùy hỷ, thì đại sĩ phải biết
như thế cũng đã là sắc thái của sự tin hiểu sâu xa; huống chi tùy hỷ
rồi còn biết đọc tụng kính giữ kinh ấy, thì như vậy là đỉnh đầu
người ấy đã đội Như lai. Di lạc, người như vậy, không kể thiện nam
hay thiện nữ, đã không cần xây tháp làm chùa cho Như lai, đã không cần
kiến thiết tăng xá (205) và đem bốn sự mà hiến cúng chư Tăng. Tại sao,
vì thiện nam hay thiện nữ ấy đọc tụng kính giữ Pháp hoa là đã xây dựng
chùa tháp mà hiến cúng Như lai, đã kiến thiết tăng xá mà hiến cúng chư
Tăng; là đã hiến cúng Như lai bằng cách đem xá lợi của Như lai mà xây
tháp bằng bảy chất liệu quí báu, chu vi rất rộng, và vừa cao vừa nhỏ
dần cho đến tận tầng trời Phạn thiên, treo những bảo cái mà ở dưới
có mắc phan phướn, treo những chuông nhỏ quí báu, dâng các loại hoa,
vòng hoa, các hương liệu, đánh các thứ trống và tấu các nhạc khí như
ống tiêu ống sáo và đàn hầu, biểu diễn các vũ khúc và hý kịch, ca
hát ngâm vịnh mà xưng tụng tán dương bằng âm thanh tuyệt diệu; là đã
hiến cúng Như lai bằng cách này trong vô lượng ngàn vạn ức thời kỳ.
Di lạc, sau khi Như lai nhập diệt,
ai nghe Pháp hoa mà có thể tiếp nhận kính giữ, tự mình và khuyên người
sao chép ấn hành, thì như vậy là đã tạo lập tăng xá bằng cách đem gỗ
đàn hương đỏ mà làm ba mươi hai sở cung điện và nhà chính, cao bằng
tám cây đa la, rộng rãi, tôn nghiêm và myՠthuật, trong đó có thể ở đến
hàng trăm hàng ngàn tỷ kheo; lại có vườn rừng và hồ tắm, có đường
để kinh hành, có động để tọa thiền; có đầy đủ đồ mặc, đồ nằm,
đồ uống, đồ ăn, dược phẩm, và mọi thứ tiện nghi -- đã tạo lập tăng
xá như vậy có đến mấy trăm ngàn vạn ức, số lượng vô lượng, mà hiến
cúng hiện diện cho Như lai và Tỷ kheo tăng. Do vậy mà Như lai nói rằng,
sau khi Như lai nhập diệt, đối với Pháp hoa, có ai tiếp nhận kính giữ,
bằng cách đọc tụng, diễn giảng cho người, tự mình và khuyên người
sao chép ấn hành, hiến cúng cuốn kinh ấy, thì không cần xây dựng chùa
tháp hay tạo lập tăng xá mà hiến cúng Như lai và Tỷ kheo tăng.
Chỉ kính giữ Pháp hoa mà đã được
như trên, huống chi có ai kính giữ Pháp hoa mà còn thực hành bố thí, trì
giới, nhẫn nhục, tinh tiến, nhất tâm, trí tuệ, thì công đức của người
này thật là tối thắng, vô lượng vô biên. Không gian bao gồm đông tây
nam bắc, bốn góc và trên dưới, vô lượng vô biên đến thế nào thì
công đức người này cũng vô lượng vô biên đến như vậy, làm cho người
này mau chóng đi đến tuệ giác Biết tất cả.
Đối với Pháp hoa, có ai tiếp nhận
kính giữ bằng cách đọc tụng, diễn giảng cho người, tự mình và
khuyên người sao chép ấn hành, lại còn xây dựng chùa tháp mà hiến cúng
Như lai, còn tạo lập tăng xá mà hiến cúng với sự tán dương Thanh văn
tăng, còn đem trăm ngàn vạn ức phong cách tán dương mà tán dương Bồ tát
và công đức của Bồ tát, còn vận dụng mọi thứ yếu tố, tùy theo nghĩa
ý mà diễn giảng Pháp hoa cho người, còn giữ giới thanh tịnh, ở chung với
những người thuần hóa, còn ẩn nhẫn chứ không giận dữ, trí nhớ vững
chắc, thường quí tọa thiền mà thực hiện các định sâu xa, tinh tiến dũng
mãnh mà thu thập các pháp lành, lợi căn, trí tuệ, khéo đáp mọi sự gạn
hỏi -- Di lạc, sau khi Như lai nhập diệt, thiện nam hay thiện nữ nào kính
giữ Pháp hoa mà còn có những pháp lành như vậy, thì đại sĩ phải biết
những người ấy đã bước mau đến nơi bồ đề tràng, sắp ngồi dưới
bồ đề thọ mà hoàn mãn vô thượng giác. Di lạc, những người ấy đứng
ngồi hay kinh hành ở đâu, những chỗ ấy nên xây dựng bảo tháp mà hiến
cúng Như lai (206) , và nhân loại với chư thiên nên hiến cúng bảo tháp
này như hiến cúng bảo tháp tôn trí xá lợi (207) của Như lai.
Khi ấy đức Thế tôn muốn lặp lại
ý nghĩa đã nói, nên nói những lời chỉnh cú sau đây.
- (37) Sau khi Như lai
- nhập niết bàn rồi,
- ai có năng lực
- kính giữ Pháp hoa,
- thì sự vô lượng
- của phước người ấy
- là như Như lai
- đã nói ở trên.
- (38) Người như thế ấy
- là đã làm đủ
- mọi sự hiến cúng
- đối với Như lai
- bằng cách xây tháp
- mà thờ xá lợi,
- tháp ấy trang hoàng
- bảy thứ quí báu,
- (39) trụ vàng tiêu biểu (208) ,
- chu vi rất rộng,
- càng cao càng nhỏ
- cao đến Phạn thiên,
- (40) chuông nhỏ quí báu
- có ngàn vạn ức,
- gió động kêu lên
- âm thanh tuyệt diệu;
- (41- 42) bằng cách trải qua
- vô lượng thời kỳ,
- hiến cúng tháp ấy
- với hoa và hương,
- các loại vòng hoa,
- vải lụa chư thiên,
- diễn tấu kịch nhạc,
- đốt đèn dầu thơm
- và bơ sữa bò
- thường sáng quanh tháp.
- (43) Thời kỳ dữ dội
- mạt vận giáo pháp,
- những ai có thể
- kính giữ Pháp hoa,
- thì người như vậy
- là đã làm đủ
- các cách hiến cúng
- đã nói trên đây.
- (44) Ai kính giữ được
- Diệu pháp liên hoa,
- thì như Như lai
- khi còn ở đời
- họ đem đàn hương
- tạo lập tăng xá
- hiến cúng Như lai
- và Tỷ kheo tăng.
- Tăng xá như vậy
- những ngôi nhà chính
- mà đã có đến
- ba mươi hai sở,
- cao bằng tám cây
- đa la đại thọ;
- (45) thực phẩm hảo hạng,
- đồ nằm đồ mặc
- toàn loại tinh tế,
- đủ mọi tiện nghi
- thành nơi cư trú
- trăm ngàn chư Tăng;
- (46) có vườn có rừng
- có những hồ tắm
- có đường kinh hành
- có động tọa thiền,
- tất cả toàn là
- tôn nghiêm myՠthuật.
- (47- 51) Đối với Pháp hoa,
- những ai tin hiểu
- một cách sâu xa,
- kính giữ bằng cách
- đọc tụng sao chép
- khuyên người sao chép,
- hiến cúng cuốn kinh
- bằng cách dâng lên
- các loại bông hoa
- các thứ hương liệu,
- đem các loại hoa
- thích ý, kim sắc,
- cùng hoa long thỉ (209) ,
- ướp dầu mà đốt;
- hiến cúng như vậy
- được vô lượng phước.
- (52) Ví như không gian
- vô cùng vô tận
- cái phước như vầy
- cũng vô cùng tận.
- (53) Những người chỉ có
- kính giữ Pháp hoa
- mà đã như vậy,
- huống chi những người
- kính giữ kinh ấy
- mà còn làm cả
- bố thí trì giới
- nhẫn nhục thiền định;
- (54) không có giận dữ
- không có ác miệng,
- hết lòng tôn kính
- chùa tháp thờ Phật,
- lại rất khiêm tốn
- đối với tỷ kheo,
- xa rời tính khí
- tự cao tự đại;
- (55) thường xuyên tu tập
- tư duy, trí tuệ,
- có ai gạn hỏi
- thì không bực tức
- mà lại tùy thuận
- giải thích cho họ.
- (56) Kính giữ Pháp hoa
- và làm như vậy,
- công đức người ấy
- không thể lượng định.
- (57) Gặp được những người
- kính giữ Pháp hoa,
- thành đạt công đức
- đến như thế này,
- (58) thì nên tung rải
- hoa của chư thiên,
- đem vải chư thiên
- phủ mình người ấy,
- đem cả đầu mặt
- mà lạy ngang chân,
- trong lòng nghĩ tưởng
- người ấy như Phật.
- (59) Lại nghĩ người ấy
- không bao lâu nữa
- đến bồ đề tràng
- được tuệ giác Phật,
- tuệ giác không còn
- sơ hở, vọng động,
- ích lợi sâu rộng
- cho cả trời người.
- (60) Và chỗ người ấy
- cư trú, kinh hành,
- cho đến giảng nói
- một bài chỉnh cú,
- (61) đều nên xây tháp
- tôn nghiêm myՠthuật
- mà hiến Như lai,
- kế đó lại còn
- dâng cúng tháp ấy
- đủ cả mọi sự.
- (62) Vì chỗ con Phật
- cư trú như vậy
- cũng chính là chỗ
- Như lai sử dụng,
- thường xuyên cư trú,
- kinh hành, nằm ngồi.
-
Phẩm 18: Thành Quả Tùy Hỷ (210) [^]
Lúc ấy đức Di lạc lại thưa, bạch
đức Thế tôn, thiện nam hay thiện nữ nào nghe kinh Pháp hoa mà biết tùy hỷ,
thì được bao nhiêu phước đức? Ngài lặp lại bằng lời chỉnh cú sau
đây.
- (1) Sau khi Thế tôn
- nhập niết bàn rồi,
- nếu có người nào
- nghe kinh Pháp hoa
- mà biết tùy hỷ
- thì phước được mấy?
Đức Thế tôn bảo đức Di lạc,
sau khi Như lai nhập diệt, tỷ kheo, tỷ kheo ni, ưu bà tắc, ưu bà di, và những
người có trí khác, hoặc lớn tuổi hoặc nhỏ tuổi, nghe kinh Pháp hoa mà
tùy hỷ, rồi ra khỏi cuộc họp diễn giảng kinh ấy, đi đến chỗ khác
như tăng xá, rừng núi, thành thị, hẻm hóc, làng xóm hay cố hương, y như
những điều mình được nghe và tùy sức mình mà nói lại cho cha mẹ, họ
hàng, bạn tốt hay người quen. Những người này nghe rồi cũng tùy hỷ và
đi nói chuyền lại cho những người khác. Những người khác nghe rồi cũng
tùy hỷ, cũng nói chuyền. Triển chuyển như vậy cho đến lớp thứ năm
mươi. Di lạc, công đức tùy hỷ của thiện nam hay thiện nữ lớp thứ năm
mươi này, nay Như lai nói đến, đại sĩ hãy khéo nghe.
Sáu loại chúng sinh trong bốn trăm
vạn ức vô số thế giới hệ, được sinh bằng bốn cách sinh là sinh ra từ
trứng, từ dạ con, từ độ ẩm thích hợp, từ sự biến hình, lại có
hay không hình thể, có hay không tư tưởng, không phải có hay không tư tưởng,
không chân, hai chân, bốn chân, nhiều chân... Tất cả các bộ thuộc về
loại chúng sinh như vậy, có người cầu phước nên họ muốn gì về những
thứ vui thú cũng cấp cho cả. Mỗi một chúng sinh được cấp cho những thứ
ấy nhiều như sắp đầy cả đại lục Diêm phù, đại loại như bảy thứ
quí báu là bạc, vàng, lưu ly, xa cừ, mã não, san hô và hổ phách, như voi
ngựa xe thuyền, như cung điện lầu đài được tạo thành bằng bảy thứ
quí báu... Vị đại thí chủ bố thí như vậy trọn tám mươi năm, rồi
nghĩ rằng ta đã cho chúng sinh những thứ vui thú theo ý họ muốn, nhưng
nay họ đã già yếu, tuổi quá tám mươi, tóc trắng mặt nhăn, sắp chết
đến nơi. Ta nên đem pháp hóa của Phật mà chỉ bảo dẫn dắt. Nghĩ vậy
nên vị đại thí chủ tức thì chiêu tập họ lại, quảng bá pháp hóa
(211) bằng cách trình bày, thuyết phục, khuyến khích, tán thưởng cho họ.
Làm cho họ trong một thì gian ai cũng đạt được các đạo quả Tu đà
hoàn, Tư đà hàm, A na hàm và A la hán, sạch hết mọi sự phiền não ở
trong ba cõi, tự tại đối với thiền định sâu xa, đầy đủ đối với
tám sự giải thoát. Di lạc, ý đại sĩ nghĩ thế nào, công đức của vị
đại thí chủ ấy đạt được có nhiều không? Đức Di lạc thưa, bạch
đức Thế tôn, công đức vị ấy rất nhiều, vô số lượng, vô giới hạn.
Vị ấy chỉ cho chúng sinh những thứ vui thú, công đức cũng đã vô cùng,
huống chi còn làm cho họ đạt được cho đến đạo quả A la hán.
Đức Thế tôn bảo, Di lạc, Như
lai nay nói rõ ràng cho đại sĩ biết, vị đại thí chủ đem những thứ
vui thú cho sáu loại chúng sinh trong bốn trăm vạn ức vô số thế giới hệ,
lại làm cho số chúng sinh ấy đạt được cho đến đạo quả A la hán, nhưng
công đức được có vẫn không bằng công đức của người thuộc lớp thứ
năm mươi chỉ nghe Pháp hoa qua một bài chỉnh cú của kinh ấy mà sinh tâm
tùy hỷ. Trăm phần, ngàn phần, trăm ngàn vạn ức phần của công đức tùy
hỷ ấy, công đức bố thí trên không bằng được một phần, cho đến toán
số ví dụ cũng không thể xác định. Di lạc, công đức của người thuộc
lớp thứ năm mươi chỉ tùy hỷ khi nghe chuyền Pháp hoa mà còn vô số lượng
vô giới hạn như vậy, huống chi người đầu tiên, ngay nơi cuộc họp diễn
giảng Pháp hoa mà được nghe và tùy hỷ đối với kinh ấy. Phước của
người này còn hơn đến vô số con số vô số, không thể đối chiếu
được nữa.
Di lạc, nếu người nào vì Pháp
hoa nên đi đến tăng xá, ngồi hay đứng mà nghe và tiếp nhận, thì dẫu
chỉ được chốc lát, công đức này vẫn làm cho người ấy, khi chuyển
thân đời này sinh thân đời sau, sinh ra ở đâu cũng được đi bằng xe
voi xe ngựa loại thượng hạng, bằng xe liễn xe dư loại vàng ngọc, bằng
cung điện chư thiên (212) . Nếu người nào đang ngồi nơi chỗ diễn giảng
Pháp hoa, có ai đến nữa, người ấy mời bảo ngồi nghe, hoặc chia chỗ của
mình cho họ ngồi, thì công đức người ấy, khi chuyển thân đời này
sinh thân đời sau, sẽ ngồi chỗ Đế thích ngồi, chỗ Phạn vương ngồi,
chỗ Luân vương ngồi.
Di lạc, nếu người nào nói cho người
khác biết, rằng có bản kinh tên Pháp hoa, nên đi nghe với tôi. Người này
nhận lời, và đến nỗi chỉ nghe được chốc lát, công đức người ấy,
khi chuyển thân đời này sinh thân đời sau, sẽ được sinh cùng chỗ với
vị bồ tát đã thành tựu các pháp tổng trì, được lợi căn, trí tuệ,
được trăm ngàn vạn đời không bao giờ câm ngọng; hơi miệng không hôi
thối; lưỡi không khi nào bị bịnh; miệng cũng không bị bịnh; răng không
dơ, không đen, không vàng, không thưa, không mẻ, không rụng, không lệch,
không cong; môi không xệ xuống, không rút vào, không thô nhám, không ghẻ lở,
không sứt hỏng, không méo vẹo, không dày, không lớn, không thâm, không
đen, không có gì đáng ghét; mũi không xẹp, không hóp, không cong, không
gãy; mặt thì sắc không đen, hình không hóp lại, dài ra, không lõm xuống,
cong gãy, không có hết thảy cái vẻ không thể ưa thích. Trái lại, môi, lưỡi,
răng hàm, răng, tất cả đều chỉnh, đẹp; mũi thì dài, lớn, cao, thẳng;
mặt và dáng mặt thật hoàn hảo; mày cao mà dài; trán rộng, bằng phẳng,
ngay ngắn; nói tóm, tướng tốt loài người, người ấy có đủ tất cả.
Đời đời, người ấy sinh ra ở đâu cũng thấy Phật, nghe Pháp, tin tưởng
và tiếp nhận giáo huấn. Di lạc, đại sĩ hãy quan sát điều ấy: khuyến
khích một người cho họ đi nghe giảng Pháp hoa mà thành quả còn như vậy,
huống chi chính mình chuyên chú mà nghe giảng, mà đọc tụng, mà phân tích
nói lại cho mọi người ở giữa những cuộc họp đông đảo, mà tu hành
như lời kinh dạy.
Khi ấy đức Thế tôn muốn lặp lại
ý nghĩa đã nói, nên nói những lời chỉnh cú sau đây.
- (2) Từ chỗ giảng pháp,
- ai nghe Pháp hoa,
- dầu chỉ nghe được
- một bài chỉnh cú,
- nhưng biết tùy hỷ
- và nói cho người;
- nói chuyền cho đến
- lớp thứ năm mươi,
- người trong lớp này
- được phước thế nào,
- nay đây Như lai
- phân tích phước ấy.
- (3) Như đại thí chủ
- cho vô số người
- đến tám mươi năm
- những gì họ muốn.
- (4) Khi thấy họ già
- tóc bạc mặt nhăn,
- răng rụng người khô,
- nghĩ họ sắp chết
- ta phải chỉ dạy
- cho được đạo quả.
- (5) Liền tìm cách nói
- mà nói niết bàn,
- rằng đời toàn là
- không phải chắc thật,
- khác nào bọt nước,
- bóng nước, sóng nắng (213) ,
- các người phải gấp
- nhàm chán thoát ly.
- (6) Mọi người nghe được
- pháp hóa như vậy,
- đều thành La hán
- đủ sáu thần thông
- và ba minh trí
- với tám giải thoát.
- (7) Nhưng người sau hết
- thuộc lớp năm mươi,
- dầu chỉ nghe được
- một bài chỉnh cú
- của kinh Pháp hoa
- mà lòng tùy hỷ,
- phước được vẫn hơn
- đại thí chủ trên,
- đến nỗi không thể
- đối chiếu ví dụ.
- (8) Nghe chuyền xa thế
- phước còn vô lượng,
- huống người đầu tiên
- từ chỗ giảng pháp
- nghe kinh Pháp hoa
- mà lòng tùy hỷ.
- (9) Nếu ai khuyên được
- dầu chỉ một người,
- dẫn họ đi đến
- nghe kinh Pháp hoa,
- bằng cách bảo họ
- Pháp hoa tuyệt diệu,
- ngàn vạn thời kỳ
- cũng khó gặp được.
- (10) Người này theo lời
- đi đến mà nghe,
- thì dẫu đến nỗi
- chỉ nghe chốc lát,
- kết quả phước đức
- của người khuyên ấy
- nay đây Như lai
- phân tích nói đến.
- (11- 13) Người ấy đời đời
- miệng không bị bịnh;
- răng không bao giờ
- thưa, vàng hay đen;
- môi thì không dày,
- không rút, không sứt,
- không hình dáng nào
- có thể ác cảm;
- lưỡi cũng không khô,
- không đen, không ngắn;
- mũi đã cao, lớn,
- mà lại dài, thẳng;
- còn trán thì rộng,
- bằng phẳng, ngay ngắn;
- đến mặt và mắt
- thì đủ mọi vẻ
- đẹp đẽ, trang nghiêm,
- ai cũng thích nhìn;
- hơi miệng thường xuyên
- không mùi hôi thối,
- mà hơi hoa sen
- thường phát từ đó.
- (14) Nếu ai cố tâm
- đi đến tăng xá,
- muốn nghe cho được
- Diệu pháp liên hoa,
- dầu nghe chốc lát
- mà lòng hoan hỷ,
- nay đây Như lai
- nói phước người ấy.
- (15- 16) Người ấy đời sau
- sinh trong trời người
- được đi xe voi
- xe ngựa hảo hạng,
- xe liễn xe dư
- trang trí vàng ngọc,
- lại được đi bằng
- cung điện chư thiên.
- (17) Tại chỗ diễn giảng
- Diệu pháp liên hoa,
- ai biết khuyên mời
- người khác ngồi nghe,
- thì cái phước này
- làm cho người ấy
- sẽ được chỗ ngồi
- của các ngôi vị
- Đế thích, Phạn vương,
- cùng với Luân vương.
- Huống chi những người
- tự mình chuyên tâm
- mà nghe diễn giảng
- Diệu pháp liên hoa,
- nghe rồi giảng lại
- nghĩa lý kinh ấy,
- lại còn tu hành
- như kinh ấy dạy:
- phước này không ai
- biết được giới hạn.
Phẩm 19: Thành Quả Của Người Diễn Giảng Pháp Hoa[^]
Vào lúc ấy, đức Thế tôn bảo đại
bồ tát Thường tinh tiến, thiện nam hay thiện nữ nào đối với Pháp hoa
mà tiếp nhận ghi nhớ, đọc xét văn nghĩa, tụng được thuộc lòng, giảng
nói cho người và sao chép ấn hành (214) ..., thì người ấy sẽ được tám
trăm phẩm chất tốt của mắt, một ngàn hai trăm phẩm chất tốt của
tai, tám trăm phẩm chất tốt của mũi, một ngàn hai trăm phẩm chất tốt
của lưỡi, tám trăm phẩm chất tốt của thân và một ngàn hai trăm phẩm
chất tốt của ý. Do những phẩm chất này trang sức mà làm cho sáu căn
(215) trong suốt tất cả (216) .
Thiện nam hay thiện nữ ấy, với mắt
thịt trong suốt do cha mẹ sinh ra mà thấy cả trong và ngoài đại thiên thế
giới: thấy núi rừng sông biển, thấy dưới đến ngục Vô gián trên đến
trời Hữu đỉnh, trong đó tất cả chúng sinh, hành vi của tất cả chúng
sinh ấy, và những chỗ của hành vi ấy kết quả sinh đến, cũng thấy biết
hết thảy. Đức Thế tôn lặp lại ý nghĩa này bằng những chỉnh cú sau
đây.
- (1) Ở giữa công chúng,
- đem sự không sợ
- mà giảng Pháp hoa,
- thì Thường tinh tiến,
- đại sĩ hãy nghe
- thành quả người ấy.
- (2) Người ấy có được
- nhãn căn siêu việt,
- đầy đủ tám trăm
- những phẩm chất tốt.
- Do phẩm chất này
- trang sức nhãn căn,
- nên mắt người ấy
- rất là trong suốt.
- (3- 4) Chỉ là con mắt
- do cha mẹ sinh,
- mà thấy trong ngoài
- đại thiên thế giới:
- Di lâu, Tu di,
- Thiết vi cùng với
- bao nhiêu núi rừng;
- tất cả biển cả,
- sông lớn cùng với
- bao nhiêu dòng nước.
- (5) Dưới đến Vô gián
- trên đến Hữu đỉnh,
- cùng với các loại
- chúng sinh trong đó,
- người ấy ở đây
- mà thấy rõ cả.
- (6) Chưa được mắt trời,
- chỉ là năng lực
- mắt thịt mà thôi
- mà đã như vậy.
Thường tinh tiến, thiện nam hay thiện
nữ nào đối với Pháp hoa mà tiếp nhận ghi nhớ, đọc xét văn nghĩa, tụng
được thuộc lòng, giảng nói cho người và sao chép ấn hành..., thì được
một ngàn hai trăm phẩm chất tốt của tai. Với tai thịt trong suốt ấy mà
nghe cả đại thiên thế giới. Dưới đến Vô gián, trên đến Hữu đỉnh,
bao nhiêu lời tiếng trong và ngoài: tiếng voi ngựa, tiếng trâu bò, tiếng
xe thuyền; tiếng khóc lóc, tiếng than thở; tiếng ốc, tiếng trống, tiếng
chuông, tiếng chuông nhỏ; tiếng cười, tiếng nói, tiếng nam, tiếng nữ,
tiếng đồng nam, tiếng đồng nữ; tiếng chánh pháp, tiếng phi chánh pháp;
tiếng khổ, tiếng vui; tiếng phàm phu, tiếng thánh giả; tiếng đáng ưa,
tiếng đáng ghét; tiếng trời, tiếng rồng, tiếng dạ xoa, tiếng càn thát
bà, tiếng a tu la, tiếng ca lâu la, tiếng khẩn na la, tiếng ma hầu la dà;
tiếng lửa, tiếng nước, tiếng gió, tiếng đất; tiếng địa ngục, tiếng
súc sinh, tiếng ngạ quỉ; tiếng tỷ kheo, tiếng tỷ kheo ni; tiếng thanh văn,
tiếng duyên giác, tiếng bồ tát, tiếng Phật đà. Nói tổng quát, hết thảy
lời và tiếng ở trong và ngoài đại thiên thế giới, tuy chưa được tai
trời, chỉ dùng tai thịt trong suốt nhưng bình thường, do cha mẹ sinh ra, mà
nghe tất cả. Và phân biệt các loại lời tiếng như vậy mà không hỏng
nhĩ căn (217) . Đức Thế tôn lặp lại ý nghĩa này bằng những lời chỉnh
cú sau đây.
- (7) Tai cha mẹ sinh
- trong suốt hoàn hảo.
- Đem tai thường ấy
- mà nghe được hết
- các loại lời tiếng
- toàn cõi đại thiên.
- (8) Các tiếng voi ngựa
- trâu bò xe thuyền;
- tiếng chuông, chuông nhỏ,
- ốc, trống, cầm, sắt,
- không hầu, tiêu, sáo,
- bao tiếng nhạc khí;
- (9) cùng tiếng ca hát
- trong thanh tuyệt nhã,
- nghe rõ tất cả
- mà không đam mê.
- Vô số chủng loại
- tiếng của loài người,
- nghe đủ tất cả
- và hiểu rõ ràng.
- (10) Tiếng của chư thiên,
- tiếng hát tuyệt diệu
- của chư thiên ấy,
- cũng nghe được cả.
- Lại nghe rõ hết
- tiếng nam, tiếng nữ,
- tiếng của đồng nam,
- tiếng của đồng nữ.
- (11) Tiếng các loài chim
- ở trong núi cao,
- nguồn sâu, hang hiểm,
- đại khái như là
- tần dà, cọng mạng,
- cũng nghe được hết.
- (12) Mọi tiếng đau đớn
- của trong địa ngục;
- tiếng kiếm uống ăn
- của loài ngạ quỉ;
- (13) loài a tu la
- ở bờ biển cả
- khi nói với nhau
- phát tiếng rất lớn.
- Người giảng Pháp hoa
- ở vị trí mình
- mà xa nghe cả
- các tiếng như vậy,
- nghe mà không bị
- hư hỏng nhĩ căn.
- (14) Mười phương thế giới
- chim muông kêu nhau,
- người giảng Pháp hoa
- ở đây nghe cả.
- (15) Lời tiếng chư thiên
- ở các Phạn thiên,
- Quang âm, Biến tịnh,
- đến tận Hữu đỉnh,
- người giảng Pháp hoa
- ở đây nghe cả.
- (16) Các chúng tỷ kheo
- và tỷ kheo ni
- đọc tụng kinh pháp
- hay giảng cho người,
- người giảng Pháp hoa
- ở đây nghe cả.
- (17) Và các bồ tát
- đọc tụng kinh pháp,
- hoặc giảng cho người,
- biên tập, giải thích,
- các tiếng như vậy
- đều nghe được cả.
- (18) Chư vị Phật đà -
- những đại thánh triết,
- những đấng giáo hóa
- tất cả chúng sinh,
- nói pháp tinh túy
- giữa các đại hội,
- người giữ Pháp hoa
- cũng nghe được cả.
- (19) Mọi tiếng trong ngoài
- đại thiên thế giới,
- dưới đến Vô gián
- trên đến Hữu đỉnh,
- nghe hết mà không
- hư hỏng nhĩ căn.
- (20) Nhĩ căn như vậy
- thông suốt bén nhạy,
- nên nghe được hết
- và biết rành cả.
- (21) Những người kính giữ
- Diệu pháp liên hoa
- tuy rằng chưa được
- tai của chư thiên,
- chỉ dùng tai thường
- do cha mẹ sinh,
- mà phẩm chất tốt
- đã đến như vậy.
Thường tinh tiến, thiện nam hay thiện
nữ nào đối với Pháp hoa mà tiếp nhận ghi nhớ, đọc xét văn nghĩa, tụng
được thuộc lòng, giảng nói cho người và sao chép ấn hành..., thì được
tám trăm phẩm chất tốt của mũi. Với mũi thịt trong suốt ấy mà nghe
được các hơi (218) trên dưới và trong ngoài đại thiên thế giới, như
hơi hoa tu man na, hơi hoa xà đề, hơi hoa mạt l hơi hoa chiêm bặc, hơi
hoa ba la la; hơi hoa sen hồng, hơi hoa sen xanh, hơi hoa sen trắng; hơi các hoa
nơi những cây có hoa, hơi các trái nơi những cây có trái; hơi đàn hương,
hơi hương trầm thủy, hơi hương đa ma la bạt, hơi hương đa già ra, và hơi
của ngàn vạn hương liệu ấy hợp lại thành bột, thành viên, và thành
kem. Người kính giữ Pháp hoa ở đây mà nghe biết rành rẽ cả. Lại nghe
biết rành rẽ hơi các loại chúng sinh, đại khái như hơi voi ngựa, hơi bò
dê; hơi nam, hơi nữ, hơi đồng nam, hơi đồng nữ. Cỏ cây lùm rừng hoặc
xa hoặc gần, có hơi gì cũng nghe được hết, phân biệt không sai. Người
kính giữ Pháp hoa dẫu ở đây mà cũng nghe được các hơi trên chư thiên,
như hơi cây ba lhất đa la, hơi cây câu bệ đà ra; hơi hoa mạn đà và
đại mạn đà, hơi hoa mạn thù và đại mạn thù; hơi đàn hương, hơi
hương trầm thủy, và hơi bột các hương liệu này; hơi các loại hoa khác
nhau; và hơi của các loại hơi trên chư thiên này hợp lại phát ra, đều
nghe biết cả. Lại nghe hơi thân chư thiên: hơi thân Đế thích lúc vui thú
năm thứ dục lạc nơi Thắng điện, lúc thuyết pháp cho chư thiên Đao lợi
nơi Diệu pháp đường, lúc dạo chơi nơi các vườn. Hơi thân nam nữ chư
thiên khác cũng xa nghe cả. Tuần tự đến Phạn thế, và lên đến Hữu đỉnh,
hơi thân chư thiên các nơi này cũng nghe được cả. Lại nghe hơi các hương
liệu được đốt lên của chư thiên. Cho đến hơi các thân thanh văn, thân
duyên giác, thân bồ tát và thân Phật đà, cũng xa nghe được, và biết
được các thân ấy ở đâu. Tuy nghe hết các hơi như vậy mà tyՠcăn không
hỏng, và muốn phân tích nói cho người khác thì nhớ không sai. Đức Thế
tôn lặp lại ý nghĩa này bằng những lời chỉnh cú sau đây.
- (22) Người giữ Pháp hoa
- tyՠcăn trong suốt,
- hơi thơm hơi thối
- trong thế giới này,
- tất cả các loại
- đều ngửi biết cả.
- (23) Hơi hoa tu man
- và hoa xà đề;
- hơi các hương liệu
- đa ma la bạt,
- đàn hương, trầm thủy,
- cùng với hơi quế;
- hơi các thứ hoa
- và các thứ trái;
- (24) hơi bao chúng sinh,
- hơi nam, hơi nữ;
- người giảng Pháp hoa
- ở xa vẫn nghe
- các hơi như vậy
- và biết ở đâu.
- (25) Các vị luân vương
- thế lớn thế nhỏ,
- vương tử quần thần
- và các cung nhân,
- cũng nghe hơi cả
- và biết ở đâu.
- (26) Các thứ vàng ngọc
- được mang nơi thân,
- các kho vàng ngọc
- nằm trong lòng đất,
- vàng ngọc nơi thân
- bảo nữ luân vương,
- cũng nghe hơi cả
- và biết ở đâu.
- (27) Những đồ trang sức
- nơi thân mọi người,
- như là y phục,
- vòng hoa, hương xoa,
- cũng nghe hơi cả
- và biết thân ấy.
- (28) Chư thiên đi, ngồi,
- giải trí, biến hóa,
- người giữ Pháp hoa
- nghe hơi biết cả.
- (29) Hơi hoa, trái, hạt
- của các loại cây,
- hơi thơm của bơ,
- của các thứ dầu,
- người giữ Pháp hoa
- ở vị trí mình
- cũng nghe biết cả
- và biết ở đâu.
- (30) Ở trong thung lũng
- của bao núi non,
- mà cây đàn hương
- khi hoa nở ra,
- cùng với sinh vật
- ở những chỗ ấy,
- cũng nghe hơi cả
- và biết ở đâu.
- (31) Sinh vật ở trong
- thiết vi, biển cả,
- và cả trong đất,
- người giữ Pháp hoa
- cũng nghe hơi cả
- và biết ở đâu.
- (32) Nam nữ tu la
- và thân quyến họ
- những khi tranh đấu
- hay lúc giải trí,
- cũng nghe hơi cả
- và biết ở đâu.
- (33) Đồng nội mênh mông
- núi rừng hiểm trở,
- có những loài thú
- loại như sư tử
- voi, cọp và sói,
- bò rừng, trâu rừng,
- cũng nghe hơi cả
- và biết ở đâu.
- (34) Bào thai đang mang
- chưa phân nam nữ,
- chưa biết đủ thiếu
- tất cả bộ phận,
- chưa rõ là người
- hay không phải người (219) ,
- cũng đều nghe hơi
- và biết rõ cả.
- (35) Cũng vì nghe hơi,
- biết thai mới có
- thành hay không thành,
- thành mà yên ổn
- sinh ra có phước
- hay là trái lại.
- (36) Cũng vì nghe hơi
- mà biết nam nữ
- nghĩ tưởng những gì:
- nghĩ đến dục vọng,
- si mê, tức giận;
- hay nghĩ sửa mình
- theo các pháp lành,
- cũng nghe biết cả.
- (37) Các loại kho báu
- ẩn trong lòng đất,
- loại như bạc vàng
- và bao thứ quí,
- cùng đồ kim khí
- chứa những thứ ấy,
- đều nghe hơi cả
- và biết ở đâu.
- (38) Đến như tất cả
- các thứ chuỗi ngọc,
- không ai biết được
- giá trị mức nào,
- cũng nghe hơi cả
- và biết quí không,
- biết cả xuất xứ
- cùng với chỗ ở.
- (39) Tất cả loại hoa
- của trên chư thiên,
- như hoa mạn đà
- như hoa mạn thù
- và hoa của cây
- ba lhất đa,
- cũng đều nghe hơi
- và biết rõ cả.
- (40) Bao nhiêu cung điện
- của trên chư thiên,
- cao, thấp, trung bình,
- các loại khác nhau,
- và bao hoa ngọc
- trang hoàng ở đó (220) ,
- cũng đều nghe hơi
- và biết rõ cả.
- (41) Vườn rừng chư thiên,
- tòa nhà Thắng điện,
- cùng với lâu đài
- tên Diệu pháp đường,
- chúa trời Đế thích
- du ngoạn trong đó,
- vui thú ngũ dục,
- hay là thuyết pháp,
- cũng đều nghe hơi
- và biết rõ cả.
- (42) Chư thiên nghe pháp
- hoặc hưởng ngũ dục,
- qua lại đi đứng
- hay là nằm ngồi,
- cũng đều nghe hơi
- và biết rõ cả.
- (43) Thiên nữ khoác mặc
- những y phục gì,
- trang sức hoa đẹp
- và hương thơm nào,
- du ngoạn giải trí
- hay đang ở đâu,
- cũng đều nghe hơi
- và biết rõ cả.
- (44- 45) Tuần tự như vậy
- từ trời Đao lợi
- mà lên cho đến
- các trời Phạn thế,
- tại đây những ai
- vào thiền xuất thiền,
- cũng đều nghe hơi
- và biết rõ cả.
- Quang âm, Biến tịnh,
- cho đến Hữu đỉnh,
- lúc mới sinh ra
- hay lúc thoái đọa,
- cũng đều nghe hơi
- và biết rõ cả.
- (46) Chúng chư tỷ kheo
- và các chúng khác
- đối với pháp Phật
- thường xuyên tinh tiến:
- hoặc là tọa thiền
- hoặc là kinh hành,
- hoặc đọc hoặc tụng
- các loại kinh pháp;
- (47) hoặc ở núi rừng
- dưới gốc cây lớn,
- hết lòng tinh chuyên
- ngồi tu thiền quán ;
- những người kính giữ
- Diệu pháp liên hoa
- cũng đều nghe hơi
- và biết chỗ nào.
- (48) Chúng chư bồ tát
- trí nhớ vững chắc,
- ngồi mà thiền quán
- mà đọc hoặc tụng,
- hay là giảng nói
- kinh pháp cho người,
- cũng đều nghe hơi
- và biết rõ cả.
- (49) Khắp mọi quốc độ
- chư Phật như lai
- được bao bộ chúng
- tôn kính bao quanh,
- các ngài thương tưởng
- thuyết pháp cho họ,
- cũng được nghe hơi
- và biết rõ cả.
- (50) Trước chư Phật ấy,
- chúng sinh nghe pháp,
- vui mừng với pháp,
- đúng pháp mà tu,
- cũng đều nghe hơi
- và biết rõ cả.
- (51) Dẫu rằng chưa được
- tyՠcăn bồ tát -
- tyՠcăn phát sinh
- bởi pháp thuần khiết,
- người giữ Pháp hoa
- đã thành tựu trước
- những sắc thái này
- nơi tyՠcăn thường.
Thường tinh tiến, thiện nam hay thiện
nữ nào đối với Pháp hoa mà tiếp nhận ghi nhớ, đọc xét văn nghĩa, tụng
được thuộc lòng, giảng nói cho người và sao chép ấn hành..., thì được
một ngàn hai trăm phẩm chất tốt của lưỡi. Tốt hay xấu, ngon hay dở,
đắng với chát, ở trên lưỡi của người này đều biến thành mùi thượng
hạng như mùi cam lộ của chư thiên, không có thứ gì không ngon. Nếu đem
lưỡi ấy giảng nói gì ở giữa công chúng đông đảo, thì xuất ra âm
thanh sâu xa tuyệt diệu, đi vào con tim, làm cho ai cũng hoan hỷ thích thú.
Thiên tử thiên nữ, Đế thích Phạn vương, nghe âm thanh sâu xa tuyệt diệu
ấy giảng nói rất thứ lớp, nên ai cũng muốn đến làm thính giả; long
và long nữ, dạ xoa và dạ xoa nữ, càn thát bà và càn thát bà nữ, a tu la
và a tu la nữ, ca lâu la và ca lâu la nữ, khẩn na la và khẩn na la nữ, ma hầu
la dà và ma hầu la dà nữ, vì nghe pháp mà tất cả cùng đến thân gần,
tôn kính, hiến cúng. Tỷ kheo và tỷ kheo ni, ưu bà tắc và ưu bà di; quốc
vương và vương tử, quần thần, tùy thuộc; tiểu luân vương và đại luân
vương, những người trong bảy người vật quí báu (221) , ngàn người con
và thân quyến nội ngoại của luân vương, cùng đi xa giá như cung điện của
mình (222) mà đến nghe pháp. Pháp sư bồ tát này khéo thuyết pháp nên phạn
chí, cư sĩ, và dân chúng cả nước, suốt đời theo hầu và hiến cúng. Chư
vị thanh văn, duyên giác, bồ tát, và chư vị Phật đà, thường thích thấy
vị ấy. Vị ấy ở phương hướng nào thì chư vị Phật đà xoay lại phương
hướng này mà thuyết pháp, và vị ấy có năng lực tiếp nhận ghi nhớ hết
các pháp của chư Phật như vậy, lại có năng lực xuất ra tiếng nói sâu
xa và tuyệt diệu mà tuyên thuyết pháp ấy. Đức Thế tôn lặp lại ý nghĩa
này bằng những lời chỉnh cú sau đây.
- (52) Diễn giảng Pháp hoa
- thì lưỡi trong suốt,
- không khi nào bị
- mùi vị bất hảo.
- Người diễn giảng ấy
- ăn uống thứ gì
- cũng đều biến thành
- mùi vị cam lộ.
- (53- 54) Thiện dụng tiếng nói
- sâu xa tuyệt diệu,
- người ấy thuyết pháp
- ở giữa các chúng;
- với những yếu tố
- cùng những ví dụ,
- người ấy hướng dẫn
- tâm trí chúng sinh,
- làm cho người nghe
- ai cũng hoan hỷ,
- và thiết những cách
- hiến cúng cao thượng.
- (55) Tất cả tám bộ
- chư thiên long thần
- đem lòng tôn kính
- mà đến nghe pháp.
- (56) Người thuyết pháp ấy
- muốn tiếng tuyệt diệu
- lan khắp thế giới,
- thì cũng tùy ý
- muốn tiếng đến đâu
- là đến được liền.
- (57) Luân vương lớn nhỏ,
- ngàn con, thân quyến,
- chắp tay kính trọng
- thường đến nghe pháp.
- (58) Chư thiên, long chúng
- dạ xoa, la sát,
- cả tỳ xá xà (223) ,
- cũng đều hoan hỷ,
- thường xuyên vui thích
- đến mà phụng sự;
- (59) Phạn vương, Ma vương,
- Tự tại thiên tử,
- và Đại tự tại,
- chư thiên như vậy
- càng thường đến chỗ
- người thuyết pháp ấy.
- (60) Chư vị Phật đà
- cùng với đệ tử (224)
- nghe tiếng người ấy
- diễn giảng diệu pháp,
- thì thường thương tưởng
- và giữ gìn cho,
- có lúc hiện thân
- cho người ấy thấy.
Thường tinh tiến, thiện nam hay thiện
nữ nào đối với Pháp hoa mà tiếp nhận ghi nhớ, đọc xét văn nghĩa, tụng
được thuộc lòng, giảng nói cho người và sao chép ấn hành..., thì được
tám trăm phẩm chất tốt của thân. Người ấy được cái thân trong suốt
như khối lưu ly, chúng sinh ai cũng thích nhìn. Vì thân trong suốt nên chúng
sinh cả đại thiên thế giới khi sinh khi chết, bậc cao bậc thấp, hoặc
đẹp hoặc xấu, sinh chỗ lành sinh chỗ dữ, tất cả đều hiện nơi thân
ấy. Thiết vi và đại thiết vi, di lâu và đại di lâu, những núi như vậy,
và sinh vật trong đó, đều hiện nơi thân này. Dưới đến ngục Vô gián,
trên đến trời Hữu đỉnh, bao nhiêu chúng sinh và những gì có trong đó,
đều hiện trong thân này. Thanh văn, duyên giác, bồ tát và Phật đà thuyết
pháp, thì những hình ảnh như vậy cũng hiện nơi thân này. Đức Thế tôn
lặp lại ý nghĩa này bằng những lời chỉnh cú sau đây.
- (61) Người giữ Pháp hoa
- thân rất trong suốt,
- như khối lưu ly
- cực kỳ trong suốt,
- các loại chúng sinh
- ai cũng thích nhìn.
- (62) Như mặt gương sáng
- hiện đủ hình ảnh,
- chính nơi thân mình
- bồ tát pháp sư
- thấy hết những gì
- thế giới này có -
- mình tự thấy rõ,
- người không nhìn ra.
- (63) Đại thiên thế giới
- hết thảy chúng sinh:
- chư thiên nhân loại
- cùng với tu la,
- địa ngục ngạ quỉ
- cùng với súc sinh,
- bao hình ảnh này
- hiện trong thân ấy.
- (64) Cung điện chư thiên
- từ tầng dưới hết
- sắp lên cho đến
- tầng trời Hữu đỉnh;
- thiết vi, di lâu,
- cùng đại di lâu,
- và các đại dương
- cùng bao dòng nước,
- đều hiện hình ảnh
- nơi trong thân ấy.
- (65) Chư vị Phật đà
- cùng với thanh văn
- và bao con Phật
- là các bồ tát,
- mà lúc đơn độc
- hay lúc thuyết pháp
- ở giữa các chúng,
- đều hiện trong đó.
- (66) Dẫu rằng chưa được
- cái thân mầu nhiệm
- là thân pháp tánh
- tuyệt đối thuần khiết,
- chỉ là cái thân
- thường và trong suốt
- mà bao hình ảnh
- đều hiện trong đó.
Thường tinh tiến, thiện nam hay thiện
nữ nào, sau khi Như lai nhập diệt, đối với Pháp hoa mà tiếp nhận ghi nhớ,
đọc xét văn nghĩa, tụng được thuộc lòng, giảng nói cho người và sao
chép ấn hành..., thì được một ngàn hai trăm phẩm chất tốt của ý. Với
ý trong suốt như vậy thì đến nỗi chỉ nghe một bài chỉnh cú hay một
câu đủ nghĩa cũng thông suốt nghĩa lý vô biên. Thông suốt như vậy rồi
lại có khả năng giảng nói một bài chỉnh cú hay một câu đủ nghĩa ấy
đến một tháng, bốn tháng, cho đến cả năm, và những gì người này giảng
nói thì vì ý nghĩa hướng về thật tướng, nên không trái ngược với thật
tướng ấy. Người này nếu phải nói đến học thuyết thế gian, lý thuyết
chính trị, công nghiệp dân sinh (225) , và những gì cùng loại, thì cũng biết
nói cho hợp với Phật pháp. Cả đại thiên thế giới, sáu loài chúng sinh
nghĩ gì, nghĩ để làm gì, nghĩ để bàn gì, người này biết hết. Dẫu
chưa được tuệ giác thuần khiết, ý của người này đã trong suốt đến
như thế ấy. Người này nghĩ gì, tính gì, và nói gì, cũng đều trung thực
với pháp của Như lai đã dạy chứ không có gì không trung thực, lại cũng
trung thực với pháp đã được nói đến trong kinh của các đức Phật
trước (226) . Đức Thế tôn lặp lại ý nghĩa này bằng những lời chỉnh
cú sau đây.
- (67) Người giữ Pháp hoa
- thì ý trong suốt,
- lanh lợi thông minh
- không có vẩn đục.
- Chính do cái ý
- tuyệt diệu như vậy,
- biết hết các pháp
- cao, thấp, trung bình.
- (68) Đến nỗi chỉ nghe
- một bài chỉnh cú
- mà cũng thông đạt
- vô lượng nghĩa ý,
- lại còn tuần tự
- diễn đạt chính xác
- suốt trong một tháng
- một mùa (227) , cả năm.
- (69) Toàn thể trong ngoài
- đại thiên thế giới,
- các loại chúng sinh
- như trời với người,
- dạ xoa, quỉ thần,
- và bao loài khác,
- (70) tất cả sáu loài
- nghĩ tưởng những gì,
- thì cái quả báo
- người giữ Pháp hoa
- là trong một lúc
- mà biết rõ cả.
- (71) Vô lượng Phật đà
- khắp cả mười phương -
- những bậc tướng quí
- trăm phước trang nghiêm,
- tuyên thuyết diệu pháp
- cho bao chúng sinh,
- người này nghe, nhận,
- và nhớ được cả.
- (72) Lại suy nghĩ ra
- rất nhiều nghĩa ý
- và diễn nói được
- trong nhiều thì gian,
- nhưng đầu đến cuối
- không quên không lầm.
- Kính giữ Pháp hoa
- nên được như vậy.
- (73) Biết hết chi tiết
- của các diệu pháp,
- biết theo ý nghĩa
- mà thấy thứ tự (228) ,
- biết rành ngữ văn
- và cách diễn đạt,
- người ấy diễn giảng
- đúng như đã biết.
- (74) Người như thế này
- diễn giảng những gì,
- không những trung thực
- với pháp Như lai ,
- mà còn trung thực
- với pháp Phật trước;
- và chính là vì
- diễn giảng pháp ấy,
- nên giữa các chúng
- không e sợ gì.
- (75) Người nào kính giữ
- Diệu pháp liên hoa
- thì được cái ý
- trong suốt đến thế,
- nên tuy chưa được
- tuệ giác thuần khiết
- mà đã có trước
- những sắc thái trên.
- (76) Người này kính giữ
- Diệu pháp liên hoa,
- thế là đứng nơi
- vị trí hiếm có,
- được bao chúng sinh
- hoan hỷ kính mến,
- và có năng lực
- vận dụng ngàn vạn
- những cách diễn đạt
- rất là khéo léo,
- phân tích thuyết pháp
- cho bao chúng sinh.
- Ấy là toàn nhờ
- kính giữ Pháp hoa.
Chân
thành cảm ơn quý cư sĩ Nguyễn Văn Củng, Đoàn Viết Hiệp và Nguyễn Anh
Tuấn đã phát tâm chuyển tác phẩm này từ dạng Help File, VPS font sang dạng
Word, VNI font. Thích Nhật Từ 3-5-2000
Phần | 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 |
|
|