- ÐẠI THỪA VÀ SỰ
LIÊN HỆ VỚI TIỂU THỪA
- Nguyên tác: Nalinaksha Dutt
QUAN NIỆM KÀYA KHI ÐẠI THỪA MỚI
ÐƯỢC THÀNH HÌNH
Các nhà Ðại thừa thâu nhận quan niệm
Nirmànakàya của phái Ðại chúng bộ vào lý thuyết Trikàya của mình, thêm
vào Sambhogakàya (thọ dụng thân) và Dharmakàya (pháp thân). Sambhogakàya gần
giống với quan điểm của Ðại chúng bộ về đức Phật siêu nhân và
Dharmakàya là một quan niệm triết lý mới của các nhà Ðại thừa.
Hình như những quan niệm Kàya mới
này không được hoan nghênh cho lắm, khi Ðại thừa mới được thành
hình. Tập Saddharmapundarìkà và Suvarnaprabhàsa cố gắng xóa nhòa trong tâm
trí mọi người hình ảnh đời sống lịch sử của đức Thích Ca Mâu Ni.
Trong tập Pundarikà chúng ta thấy Ngài Maitreya (Di Lặc) đóng vai trò một người
đa nghi và hỏi vì sao đức Phật có thể, trong thời gian ngắn ngủi 40 năm
sau khi giác ngộ ở Gayà, thành tựu vô lượng vô số phận sự của một
đức Như Lai và dắt dẫn được vô số Bồ-tát thành tựu Phật quả. Thật
giống như sự mâu thuẫn một người 25 tuổi lại có thể xem những người
100 tuổi là con của mình và những người ấy gọi mình là cha. Cũng mâu
thuẫn khi đức Phật chỉ các vị Bồ-tát trải hằng triệu năm đang cứu
độ chúng sanh là đệ tử của Ngài. Ngài Maitreya nói thêm, trong tâm trí
các vị Bồ-tát mới trở thành Ðại thừa sẽ có sự nghi ngờ như vậy,
nên đức Như Lai cần phải giải thích sự mâu thuẫn đó để giúp Phật
giáo được phát triển. Rồi đức Phật ba lần bảo thính chúng tin theo lời
dạy của mình và nói rằng:
"Ðừng xem đức Thế Tôn Thích Ca
Mâu Ni mới từ giã gia đình và chứng Bồ đề ở Gayà, ta đã chứng Bồ
đề vô lượng vô số kiếp về trước và từ đấy đang tiếp tục giảng
dạy chánh pháp. Những điều ta nói về các đức Như Lai quá khứ Ngài
Nhiên Ðăng v.v... và sự nhập Niết bàn của các Ngài đều do tự ta đặt
ra, những điều ấy chỉ là những xảo phương tiện để ta thuyết pháp.
Những điều ta nói khi ta còn trẻ, mới sanh, xuất gia và chứng Bồ đề là
để thuyết phục một hạng người về giá trị của tôn giáo và sự lợi
ích của tôn giáo ấy. Nhưng những điều ta nói không phải không đúng sự
thật vì các đức Như Lai biết sự thật về ba giới, các đức Như Lai biết
rằng ba giới là không sanh, không diệt, không tạo tác, không bị tạo
tác, không hiện hữu, không không hiện hữu; không phải là một, không phải
là khác, không phải là chân chánh, không phải là không chân chánh. Tất cả
những điều các đức Như Lai nói đều đúng sự thật. Nhưng vì loài người
không có chánh tri kiến nên hiểu sai lạc. Dù ta không chứng Niết bàn ta
nói ta đã chứng Niết bàn. Vì muốn mọi người tìm hiểu khiến mọi người
muốn được thấy đức Phật nên ta nói sự xuất hiện đức Phật là một
sự kiện hết sức hi hữu, ta hóa hiện Niết bàn nhưng không bao giờ nhập
Niết bàn. Loài người vì tri kiến lệch lạc không thể thấy chân ngã của
ta và chỉ biết chăm chú đảnh lễ xá lợi của ta. Nhưng điều này cũng
có một kết quả tốt đẹp vì nhờ vậy chúng trở thành chân chánh và từ
bỏ dục lạc. Nhờ những vị này, ta tạo thành giáo hội Thanh văn, hiện
ra ở núi Linh Thứu và giải thích cho chúng như thế nào ta chứng được vô
thượng Bồ đề".
Trong tập Suvarnaprabhàsa (49), Ruciraketu
(Diệu Tràng) và Bà-la-môn Kaundilya (?) đóng vai trò những người đa nghi.
Ruciraketu tìm hiểu tại sao đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã làm biết bao
nhiêu thiện sự mà chỉ sống được 80 năm. Còn Kaundilya tìm cầu một xá
lợi đức Phật nhỏ bằng hột cải để lễ bái và nhờ vậy được sanh
lên thiên giới. Ruciraketu được chư Phật trong tất cả thế giới trả lời
rằng các Ngài không biết có một người nào hay một vị thiên thần nào
có thể tính được thọ mạng đức Phật Thích Ca Mâu Ni là bao nhiêu năm.
Các đức Phật nói có thể đếm được những giọt nước trong biển cả,
nhưng không có thể xác nhận thọ mạng đức Thích Ca Mâu Ni. Bà-la-môn
Kaundilya giả vờ ngu si được Litsaviku màra trả lời rằng thật là ngu xuẩn
nếu mong cây gioi sanh ra trái dừa. Cũng vậy, thật là ngu xuẩn nếu mong
xá lợi từ Buddhakàya (Phật thân). Ðức Như Lai không sanh, luôn luôn thường
hằng và không thể quan niệm. Loài người chỉ có thể thấy được hóa
thân mà thôi, làm sao một thân không có xương, không có máu lại có thể
có xá lợi? Các đức Phật chỉ có Dharmakàya mà thôi và chỉ có
Dharmadhàtu (Pháp giới) mà thôi.
NIRMÀNAKAYA (Hóa
thân)
Một mặt các tập Ðại thừa cố gắng
nêu rõ các nhà Tiểu thừa là sai lầm khi các vị này tin đức Phật Thích
Ca Mâu Ni là một người bàng xương bằng thịt và có để lại các xá lợi.
Mặt khác các tập Ðại thừa này giới thiệu hai quan điểm Nirmanakàya
(hóa thân) và Buddhakàya (Phật thân). Những tập này xem tất cả những gì
đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã làm đều làm với thân giả tạo của
Buddhakàya, một hình ảnh hóa trang để theo tập thế gian (Lokànuvartana), để
khiến mọi người tin tưởng sự chứng đạt Phật quả là một việc
không phải không làm được vì các đức Phật đều chứng được kriyànusthànajnàna
(Thành sở tác trí) (50). Các vị này có thể hiện hóa thân nào cũng được
để độ thoát các loài hữu tình. Quan điểm về Nirmànakàya của các nhà
Ðại thừa trên căn bản giống quan điểm các nhà Ðại chúng bộ.
Các tập Prajnàpàramita nói đến Nirmànakàya
hay Rùpakàya (sắc thân) một cách rất đặc biệt. Tập Pancavimsati nói rằng
một vị Bồ-tát sau khi thành tựu các pháp cần thiết và thực hành Bát
nhã Ba-la-mật sẽ chứng được chánh đẳng giác. Rồi vị này giúp đỡ
cho các loài hữu tình trong mười phương thế giới (lokadhàtu), trong tất cả
thời với nirmànamegha (hóa vân) như vậy gọi là Nairmànikà-kàya (Hóa
thân) (51). Từ những tài liệu Trung Hoa, chúng ta được biết Ngài
Nàgàrjuna trong tập sớ giải Bát nhã Ba-la-mật gọi là
Mahàprajnàpàramità-sàstra, nói đến hai kàya: Rùpakàya là thân do cha mẹ
sanh, đầy đủ những đức tánh của loài hữu tình và chịu sự chi phối
của con người nhu nhược. Thân này sinh ở Kosala (Kiều Tất La), còn
Dharmakàya được sanh ở Ràjagrha (Vương xá). Thân vật chất này cần thiết
cho sự thật thế gian. Vì muốn giải thoát các loài hữu tình, đức Phật
hiện nhiều thân khác nhau, chỗ đản sanh và phương pháp giải thoát khác
nhau. Sự giải thích về Rùpa và Dharmakàya này được hai tập chữ Hán
Parinirvànasùtra (Giải thâm mật kinh) (52) noi theo. Một vài tập Yogàcàra
giúp chúng ta biết quan điểm Nirmànakàya của các nhà Duy thức học như
sau:
1/- Tập Sùtràlankàra (53) giải thích
Nirmànakàya như những hình dáng đức Phật ứng dụng để giúp đỡ các
loài hữu tình trong nhiều giới khác nhau. Phần nhiều danh từ này chỉ cho
thân người đức Phật khi Ngài phải học tập các văn vũ nghệ cần thiết
cho một người ở đời, sống đời sống một người có gia đình rồi xuất
gia và cuối cùng chứng Niết bàn, sau khi sống đời sống của một vị tu
sĩ.
2/- Tập Vijnaptimàtratàsiddhi cho chúng
ta biết Nirmànakàya là dành cho các vị Thanh văn, Ðộc giác, phàm phu và
các vị Bồ-tát chưa chứng được một trong mười địa. Thân này có thể
hiện ra trong tất cả quốc độ thanh tịnh hay không thanh tịnh. Các tập sớ
giải Trung Hoa về Thành duy thức nói đến những phương tiện đức Phật
dùng để hiện hóa thân mình hay thân người khác, hay tiếng nói của người
khác và tâm của mình, hay tâm của người khác tùy theo mục đích và trường
hợp. Không những Ngài có thể hóa thân Ngài thành thân Thích Ca Mâu Ni hay
hóa Ngài Xá Lợi Phất thành một người thiếu nữ, mà Ngài có thể tạo
ra một thân hiển hóa hoàn hoàn mới, lẽ dĩ nhiên không phải là một
loài hữu tình linh động và có suy tư. Nhiều khi Ngài dùng tiếng nói của
Brahmà, hay nhờ miệng của Ngài Xá Lợi Phất và Tu Bồ Ðề để giải bày
tư tưởng của mình. Ðây là nguyên nhân tại sao Ngài Xá Lợi Phất hay Tu
Bồ Ðề giải thích một vài giáo lý Ðại thừa rất mầu nhiệm mà tự
các ngài không thể hiểu thấu (54).
Phương pháp thứ ba để Ngài thay đổi
giọng nói của Ngài là tạo ra những tiếng nói ở trên hư không. Tư tưởng
của Ngài là xuất thế và vô lậu. Ngài có thể tạo ra trong tâm trí Ngài
những tư tưởng gì Ngài thích. Sự thật Ngài đã xuất hiện trong hóa
thân Thích Ca Mâu Ni với một tâm trí thích hợp với thế gian pháp. Ngài cũng
có thể bắt buộc người khác có tư tưởng giống mình.
3/- Tập Abhisamayàlankàrakarikà tuyên bố
rằng có bốn loại thân, chỉ có Svàbhavikakàya (tự tánh thân) là thật,
còn ba thân khác tức Dharmakàya (= Svasambhogakàya: tự thọ dụng thân),
Sambhogakàya (=Parasambhogakàya: tha thọ dụng thân) và Nirmànakàya là thuộc về
tục đế, nghĩa là không chân thật; những thân này dùng cho các đức Phật,
các vị Bồ-tát và các vị Thanh văn. Như vậy Nirmànakàya dành cho các
hàng Thanh văn và cho các vị Bồ-tát chưa chứng được một trong mười địa.
Tập này tả Nirmànakàya như là một thân không rời khỏi thân chân thật
và những hành động tạo ra bởi thân này không thể tách rời khỏi thân.
Những hành động này phải được xem là Asamsàra (siêu thế, không thuộc
thế gian), rồi tập này tiếp tục trình bày37 hành động thanh tịnh do
Nirmànakàya tạo tác và những hành động này chính là hành động của
Dharmakàya. 37 hành động như được tập này giải thích là 37 tầng bậc
mà một Nirmànakàya phải đi ngang qua sau khi phát sanh. Những hành động ấy
như sau:
(I) Không quan tâm đến cõi thiện hay
cõi ác; nghĩa là có thể sanh ra như một loài vật, loài người hay thiên
thần tùy theo sự nhu cầu, như vậy gọi là Gatiprasama
(II) Sangrahavastu: Thực hành bốn nhiếp
pháp;
(III) Tự trau dồi kiến thức về những
vấn đề tương phản thiện và ác nhờ Srutramayi (văn sanh huệ) hay những
loại trí tuệ khác và áp dụng sở học để phục vụ mọi loài, tự
mình hoàn toàn vô tư, nghĩa là không có Anunaya (tùy tham), như một nhà phù
thủy đối với những vật mình hiển hóa.
(IV) Thực hành sáu Ba-la-mật theo
nguyên tắc ba vật đều thanh tịnh (Trimadala-parisuddha: Tam quyến thuộc
thanh tịnh);
(V) Tự mình làm và khuyến khích người
khác làm mười thiện nghiệp và như vậy an trú mọi người trên con đường
hướng đến Phật quả;
(VI) Tinh tấn để chứng ngộ tánh vô
sanh của sự vật.
(VII) Hiểu được tánh bất nhị của
sự vật và tánh chất trùng trùng điệp điệp của Pháp giới v.v... cho đến
khi chứng được Như Lai địa, sau khi nhận chân được vô phân biệt tánh
giữa các pháp hữu vi và các pháp vô vi (55).
Tóm lại tập Kàrikà muốn nói rằng
đời sống của một vị Bồ-tát trải qua vô lượng, vô số sanh tử chỉ
là hóa thân; hóa thân này không ra ngoài pháp thân vì theo triết học Ðại
thừa, mọi pháp hữu vi đều không phải một, không phải khác với pháp
giới.
4/- Tập Lankavatàra giải thích sự
liên lạc giữa Nirmànakàya và Dharmakàya giống như tập Karikà. Tập
Lankavatàra tuyên bố các hóa Phật không do nghiệp tạo ra; Ðức Phật
không phải ở trong nghiệp cũng như không phải ở ngoài nghiệp (sarve hi
nirmitabuddha na karma prabhavà na tesu tathàgato na cànyatra tebhyas tathàgatah)
(56). Chỉ khi nào các Phật tử nhận thức đươc thế giới hiện hữu không
có đời sống riêng ngoại tâm (citta), khi ấy các Phật tử mớichứng được
hóa thân thoát khỏi Kriyà (nghiệp) và sanrskàra (hành) và chứng được các
pháp bala (lực), abhijnà (thắng trí), và Vasità (tự tại) (57). Như tập Thành
duy thức, tập này nói các đức Như Lai tạo ra hóa thân để thực hành những
bổn phận của một đức Như Lai, tập này có cho biết thêm các Vajrapàni
(thần kim cang) đứng hầu các vị hóa Phật chớ không hầu các đức Phật
chân thực và bổn phận của một đức Phật như vậy là để diễn giảng
và giải thích những vấn đề như bố thí, trì giới, thiền, định, tâm,
tuệ, trí, uẩn giới, xứ, giải thoát và thức (58).
SAMBHOGAKÀYA (Thọ
dụng thân)
Chúng ta đã thấy, Rùpakàya hay
Nirmànakàya là dùng cho các vị Thanh văn, Ðộc giác, phàm phu và các vị Bồ-tát
chưa chứng được một trong mười địa, cho nên một kàya khác phải tạo
nên, một kàya hết sức tế nhị hơn cho tất cả các vị Bồ-tát. Thân
ấy gọi là Parasambhogakàya (Tha thọ dụng thân), khác với Svasambhogakàya (Tự
thọ dụng thân), một thân tế nhị tương tự, chỉ có đức Phật mới nhận
thức được. Chính Tha th? dung thân này đóng vai trò vị giảng sư trong nhiều
kinh Ðại thừa khác, phần lớn giảng tại Linh Thứu (Grdhrakùta), chỗ độc
nhất trong ba giới được xem là thanh tịnh và thích hợp cho sự xuất hiện
một Sambhogakàya, hay tại thế giới cực lạc hay một trong thiên giới.
Từ cách diễn tả sự xuất hiện của
đức Phật và cách thức Ngài diễn giảng các kinh điển, ta thấy các nhà
Ðại thừa chưa có thể quên được hay vượt lên trên quan điểm nhân
tánh của các nhà Tiểu thừa. Các nhà Ðại thừa vẫn đặt đức Phật Thích
Ca Mâu Ni vào địa vị một đức Phật ngự trị trên thế giới và tất cả
các vị Bồ-tát, Thanh văn và cư sĩ trong mười phương thế giới đều đến
để chiêm ngưỡng với bông và hương, để nghe đức Phật giảng kinh
Prajnàpàramita, Saddharmapundarìka và Gandavyùha.
Những vị Bồ-tát này lại có những
đức Phật mà các vị chiêm ngưỡng, những vị này theo siêu hình học Ðại
thừa, cũng đồng một pháp thân như đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Những vị
Bồ-tát này đến, hoặc do các đức Phật của mình gởi đến, với những
lời chúc tụng và với bông hoa để tỏ sự cung kính hiến dâng lên đức
Phật Thích Ca Mâu Ni. Quốc độ của đức Phật này là Sahà Lokadhàtu (Ta
bà thế giới); nhiều khi chính các đức Phật tự thân hành đến nghe đức
Phật Thích Ca Mâu Ni thuyết pháp và đạo tràng của chư Phật, chư vị Bồ-tát
đông cho đến nỗi cõi Ta bà thế giới cần phải gỡ sạch tất cả biển
lớn, núi, sông, biển nhỏ và thành phố cùng cả chư thiên loài người và
các loài hữu tình khác. Như trong các tác phẩm Tiểu thừa, chúng ta đọc
thấy các vị tu sĩ đến yết kiến đức Phật có một hay hai Sa di đi hầu,
nên chúng ta cũng đọc trong tập Daddharma-Pundarìka vì thiếu chỗ nên vô số
đức Phật không có thể đem theo trên hai vị Bồ-tát để làm những người
hầu cận (59).
Nay chúng ta cố gắng tìm hiểu quan
điểm kàya về đức Phật của các nhà Ðại thừa như thế nào. Theo tập
Satasàhasrikà và Pancavimsatisàhasrikà, thân này là một thân hết sức sáng
suốt vô số hào quang phát xuất từ mỗi lỗ chân lông chiếu sáng hằng
hà sa số thế giới. Khi thân này le lưỡi, vô số hào quang phát xuất từ
lưỡi này và trên mỗi hào quang có hoa sen ngàn cánh, trên mỗi hoa sen có
ngồi một đức Như Lai Vigraha (hóa Phật), một hình ảnh của đức Như
Lai, một loại hóa thân và đang diễn giảng cho chư vị Bồ-tát, các vị cư
sĩ, các vị tu sĩ và những người khác. Chánh pháp được diễn giảng đây
là sáu Ba-la-mật. Sau khi nhập thiền định Simhavikìdita samàdhi (= Sư tử
Uy thiền định), thân Ngài chiếu sáng tam thiên đại thiên thế giới (
trisàhasramahàsahasralokadhàtù) như mặt trời sáng hay mặt trăng rằm chiếu
khắp thế giới. Rồi đức Phật nêu rõ Prakrtyàtmabhava (tự tánh thân) cho
toàn thể thế giới, các chư thiền và các loài người của bốn cõi như
Diêm phù đề v.v... thấy tự tánh thân này và nghĩ đức Như Lai đang ngồi
trước mặt mình và thuyết pháp. Từ nơi thân này phát xuất những hào
quang, nhờ những hào quang này mà tất cả các loài hữu tình trong thập phương
thế giới thấy đức Phật Thích Ca Mâu Ni giảng Prajnàpàramita cho đại chúng
Tỳ kheo, đại chúng Bồ-tát.
Dù cho quan điểm một thân đức Phật
phóng hào quang được nói đến trong tập Prajnàpàramita, danh từ
Sambhogakàya chưa đuợc các tập này biết đến. Những tập này thường dùng
danh từ Prakrtyàtmabhàva (tự tánh thân) hay Àsecanaka àtmabhàva (thân chiếu
tỏa cùng khắp). Sự thật tập Astasàhasrikà không biết đến Prakrtyàtmabhàva
hay Àsècanaka-àtmabhàva, như vậy chứng tỏ tập này sớm hơn các tập Bát
nhã Ba-la-mật khác. Tập này chỉ nói đến Rùpakàya và Dharmakàya và đoạn
diễn tả rất dài dòng về Phật thân trong các tập Sata và
Pancavimsati-sàhasrikà như là tự phần cho hai tập sách trên, đoạn này
không tìm thấy trong tập Astasàhasrikà. Chỉ có trong đoạn kiết tập lại
của tập Pancavimsati mà danh từ Sàmbhogikàkàya (thọ dụng thân) được giới
thiệu như là một đề tài được đem ra bàn luận (60). Sambhogakàya được
diễn tả như sau: Các chư vị Bồ-tát sau khi chứng quả Bồ đề nhờ Bát
nhã Ba-la-mật, dùng một thân đầy đủ 32 tướng chính và 80 tướng phụ
với mục đích thuyết pháp Ðại thừa cho hàng Bồ-tát và cũng để làm
khởi dậy trong tâm trí những vị này lòng hoan hỷ, thích thú đối với
diệu pháp.
Tập Prajnàpàramità nguyên thủy xem
thân có hào quang này là một hóa thân và như vậy được gồm trong Rùpakàya
và nghĩ không cần giới thiệu một thân thứ ba là Sàmbhogikakàya.
Theo thuyết hai thân của tập
Prajnàpàramità, Nàgàrjuna cũng không nói đến hay có lẽ không biết đến
thân thứ ba, Sàmbhogika. Cả hai vị tiến sĩ Akanuma và Masuda không thể tìm
vết tích quan điểm Sambhogakàya trong tập Mahàprajnàpàramitàsàstra của
Nàgàrjuna. Tiến sĩ Akanuma cũng không tin thuyết Tây Tạng cho rằng chính
Ngài Nàgàrjuna đã viết bài "Tôn kính tam thân (Trikàya)" (61). Nếu
chúng ta tìm hiểu các bài kệ của Nàgàrjuna nói về Tathàgatakàya (Như lai
thân) (62), chúng ta thấy rõ rằng Ngài Long Thọ chỉ muốn giải thích chân
thân (tức là Pháp thân hay Tự tánh thân) mà thôi. Ðối với Ngài, sự
phân biệt giữa Sambhogakàya và Rùpakàya không quan trọng vì cả hai đều
không thật.
Như vậy chúng ta thấy cho đến thời
Nàgàrjuna, quan điểm Sambhgakàya (Thọ dụng thân) không được phân biệt
khác với Rùpa (sắc) hay Nirmànakàya (Hóa thân). Tập Lankàvatàra lần đầu
tiên giới thiệu quan điểm này với chúng ta và gọi là Nisyanda hay
Dharmatà-nisyanda-Buddha (Ðẳng lưu hay Pháp tánh đẳng lưu Phật), và hình như
danh từ Sambhogakàya chưa được biết đến. Chúng ta đã thấy trong các tập
Tiểu thừa, thân thể diệu hảo của đức Phật, với các tướng chính
và tướng phụ của bậc đại nhân, được xem là do vô lượng thiện nghiệp
Ngài đã làm trong những đời trước. Chữ Hán dịch Sambhogakàya là Báo
thân, báo nghĩa là kết quả, cũng nêu rõ chữ Sambhoga chỉ có nghĩa là
vipàka (dị thục quả) hay nisyanda (đẳng lưu). Các nhà hậu Duy thức gọi
là Parasambhogakàya (Tha thọ dụng thân) đã phân biệt với Svasambhoga (Tự
thọ dụng thân). Dù cho tập Astsàhasrikà không phân biệt Sambhogakàya với
Nirmànakàya (Hóa thân), tập ấy có nói đến thân thù thắng của đức Phật
do kết quả nhiều đời nhiều kiếp của Ngài trong các đời trước (63).
Tập Lankavatàra dùng danh từ vipàkaja (dị thục sanh) hay vipàkastha và như vậy
đóng vai trò giai đoạn chuyển tiếp từ quan điểm Tiểu thừa về Vipàkaja-kàya
(Dị thục sanh thân) đến quan điểm Parasambhogakàya (Tha thọ dụng thân) của
Ðại thừa.
Tập Lànkàvatàra nói rằng bổn phận
của Nisyanda-Buddha (Ðẳng lưu Phật) là dạy Parikalpita (Biến kế sở chấp
tánh) và Paratantra (Y tha khởi tánh) của sự vật cho những người tự dệt
một màn lưới tâm tư bao phủ mình, không biết đến tánh giả tạm của
vạn hữu (64). Ðó cũng là trách nhiệm của đức Phật Thích Ca Mâu Ni ở
Ta bà thế giới (Sahàlokadhàtu), khi Ngài gỉang giáo lý Prajnàpàramità hay
Saddharmapundarìka (65).
Tập Sùtràlankàra cũng không phân biệt
Thọ dụng thân thành Tự thọ dụng thân và Tha thọ dụng thân. Tập này
nói rằng với thân này các đức Phật thọ hưởng các pháp (Dharma) và
thân này sai khác tùy theo quốc độ, với hàm ý rằng mỗi một quốc độ,
một đức Phật có một Sambhogakàya khác nhau, khác với Thọ dụng thân của
các đức Phật khác tại các Phật sai khác (66).
Tập Suvarnaprabhàsa và tập
Abhisamayàlankàrakàrikà cho chúng ta biết Sambhogakàya là một thân rất tế
nhị, gồm có tướng tốt của bậc đại nhân và được đức Phật dùng
để giảng những sự thật siêu hình và cao hơn cho những vị Bồ-tát cao
đẳng. Tập Suvarnaprabhàsa (67) cũng không nói đến hai loại Sambhogakàya, như
được tìm thấy trong tập Siddhi.
Tập Siddhi nói có hai Thọ dụng thân
gọi là Tha thọ dụng thân và Tự thọ dụng thân. Tha thọ dụng thân được
chư vị Bồ-tát thấy, còn Tự thọ dụng thân được chư Phật ở các quốc
độ khác nhau thấy, chớ không phải các vị Bồ-tát. Còn về vấn đề hào
quang, vô lượng và vô số tánh, thời không có gì khác giữa hai thân này.
Cả hai thân đều có sắc, hình (varna-rùpa-samsthàva) và tiếng (sabda). Vì
các đức Phật đã chứng được bình đẳng tánh trí, nên thân là vô lậu
(anàsrava). Thân này chỉ hiện ra tại một tịnh độ như Sukhàvatìvyùha (Cực
lạc thế giới) hay Grdhrakùtà (Linh Thứu). Sự sai khác giữa Tha thọ dụng
thân và Tự thọ dụng thân là Tha thọ dụng thân có tướng tốt của bậc
đại nhân, còn Tự thọ dụng thân thời không có. Còn tâm (citta) của Tha
thọ dụng thân thời không thật như tâm của Hóa thân; còn tâm của Tự
thọ dụng thân là thật. Ngoài ra, tâm này chứng được bốn trí:
àdarsajnàna (Ðại viên kính trí) (68), Samatà-jnàna (Bình đẳng tánh trí),
Pratyaveksanà-jnàna (Diệu quan sát trí) và Krtyà, nusthàna-jnàna (Thành sở
tác trí). Rùpa (sắc) của hai Thọ dụng thân hết sức tế vi và vô lượng
vô biên, tuy vậy vẫn là sapratigha (hữu đối). Nhưng thân tế vi của vô số
Phật là tương nhập.
Bản đúc kết lại của tập
Pancavimsati nói đến Thọ dụng thân, nhưng khác với Kàrikà, không phân biệt
Dharmakàya (hay Tự thọ dụng thân) với Parasambhogakàya (Tha thọ dụng
thân), nguyên nhân chính là vì trong nguyên bản Pancavimsati, cũng như trong các
tập Prajnàpàramità khác, chỉ có quan điểm hai thân, không phải ba hay bốn
thân. Sự thật, tập Kàrikà ủng hộ tập Siddhi trong quan điểm về thân,
nhưng chỉ dùng danh từ sai khác. Quan điểm Tự thọ dụng thân nêu rõ xu hướng
của phái Duy thức muốn nói đến một cái gì như Isvara (Tự tại) của tập
Upanisad (Áo nghĩa thư), sau cái hiện tượng vũ trụ. Dharmakàya (Pháp thân)
tương đương với quan điểm Tuyệt đối phi nhân của tập Vedanta, vị Phạm
thiên. Sambhogakàya tương đương với Isvara khi Phạm thiên có tên và hình
thức.
Chúng ta cần phải để ý, mỗi một
đức Phật đều có Sambhogakàya của mình. Nhưng tất cả các đức Phật
đều chỉ có một Dharmakàya. Tập Lankàvatara cũng gợi ý đến quan điểm
này. Tập này nói rằng Abhàva (vô tánh) không phải là Như Lai vì Như Lai
được diễn tả là bất sanh bất diệt nên tự nó cũng có ý nghĩa. Rồi
tập này chú thích về Dharmakàya do ý sanh (manomaya-dharmakàya), thân này các
người không phải Phật tử, các hàng Thanh văn, Ðộc giác, cho đến các vị
Bồ-tát ở một trong bảy địa đầu tiên cũng không thể thấy được.
Như những tên khác nhau của một vật hay của một người, ví dụ hasta,
karapàni hay Indra Sakra, Purandara, chỉ cho những phương tiện sai khác của một
vật.
Cũng vậy những tên sai khác của đức
Phật Thích Ca Mâu Ni ở tại Ta bà thế giới như những tên: Svàyambhuva,
Nàyaka, Vrsabha, Visnu, Isvara, Pradhàna, Kapila, Soma, Bhàskara, Ràma, Vyàsa,
Sùnyatà, Tathatà, Bhùtakoti, Nirvàna, Sarvajna v.v... chỉ cho những phương diện
sai khác của đức Phật Thích Ca Mâu Ni (69). Loài người bị chi phối bởi
những quan niệm về hai cực đoan hiện hữu hay không hiện hữu
(dvayàntapatitayà) nên không biết được đức Phật như một phản ánh của
mặt trăng trên nước, không hiện ra cũng như không biến đi. Ðoạn này
rõ ràng gợi ý pháp thân do ý sanh có mặt trong Ta bà thế giới lại giống
như Tự thọ dụng thân của tập Siddhi và Àsecanaka-àtma-bhàva hay
Prakrtyàtmabhàva của các tập Prajnapàramità và tương đương với quan điểm
Isvara của tập Upanisad.
DHARMAKÀYA (Pháp
thân)
Ba thân từ trước đã đề cập đến,
thuộc về Tục đế tùy theo thế tục và hữu hạn và do vậy các nhà Ðại
thừa đầu tiên kể cả Nàgàrjuna xem như là Rùpakàya hay Nirmànakàya. Cái
thân độc nhất chân thật của đức Phật là sự thật như các nhà Ðại
thừa quan niệm và không khác với những sự vật hay các loài hữu tình
trong vũ trụ (70). Dù sự cố gắng để định nghĩa thân này với những
chữ và những danh từ thường dùng không thể nào chính xác và có thể bị
hiểu lầm, các tập Ðại thừa cũng cố gắng dùng văn tự để gợi lên
một vài ý niệm về thân này. Tập Kàrikà và tập Siddhi gọi thân này là
svabhàvika hay Svàbhàvakàya (tự tánh thân). Theo hai tập ấy, thân này là
vô lượng và vô số. Thân này đầy khắp vũ trụ, là căn bản cho Thọ dụng
thân và hóa thân, không có tướng tốt gì (tướng tốt vị đại nhân) và
vô hý luận tướng (Nisprapanca). Thân này có những công đức (guna) thường
còn, chân thật và vô lượng, không có tâm, không có sắc và cũng không
khác tâm và sắc, chỉ có một và một Dharmakàya mà thôi.
Các đức Phật có thể có Thọ dụng
thân riêng, nhưng các đức Phật chỉ có một Dharmakàya mà thôi. Thân này
chỉ có thể tự chứng, chớ không có thể diễn tả, vì không khác như sự
cố gắng của một người mù để diễn tả mặt trời mà mình không bao
giờ thấy. Thường người ta hỏi rằng quan niệm Dharmakàya có thể tìm thấy
trong những tập prajnàpàramità hay những tác phẩm của Nàgàrjuna không, hoặc
các tập Prajnàpàramità và Nàgàrjuna công nhận một sự thật như vậy,
hay diễn giải một lý thuyết phủ định thuần túy và hoàn toàn. Nói một
cách khác, có phải mục đích của những tập Prajnàpàramità và Nàgàrjuna
là để nêu rõ những sự mâu thuẫn của thế giới này và kiến thức thế
tục và tránh không tuyên bố về vấn đề sự thật hay chân lý.
Tập Astasàhasrika và các tập Bát nhã
Ba-la-mật khác, dù vẫn cương quyết phủ nhận các lời tuyên bố về sự
thật, không bao giờ xác nhận rằng Tathàta hay Sùnyatà hay Dharmakàya trong
nghĩa chân thật của chúng là không hiện hữu. Những lời tuyên bố như
tathatàvikàrà nirvikàvàvikalpà, nirvikalpà (chân như là không thay đổi, không
biến chuyển, thoát ngoài các vọng tưởng và phân biệt), nêu rõ một quan
điểm tích cực về sự thật hơn là một quan điểm thuần túy tiêu cực.
Về vấn đề Dharmakàya, tập Astàsàhasrika cũng có lời tuyên bố tương tự;
tập này nói rằng những ai biết được các pháp hiện hữu trong giới
này hay được đức Như Lai diễn giảng, không thực sự hiện hữu như vật
ở trong mộng và không tìm hiểu đức Như Lai từ đâu đến và sẽ đi đâu,
người ấy sẽ chứng được Tathàgata nhờ Dharmatà, Buddhakàya mà người
ta nói đến, khởi lên do nhân và duyên như tiếng thổi sáo; thật sự
thân này không có xuất hiện hay biến mất. Những ai chạy theo hình sắc
và giọng nói của Như Lai, và quan niệm về sự xuất hiện và biến mất
của Như Lai sẽ rất xa sự thật (71). Những lời tuyên bố thêm về vấn
đề sự thật chỉ có thể là hý luận (Prapanca).
Khi tập Astasàhasrika xác nhận rằng
đức Như Lai không hiện hữu, tập này nói đến đức Như Lai do một người
đọc các tập Ðại thừa quan niệm. Cho đến các vị Bồ-tát trừ phi và
cho đến khi chứng được địa thứ mười, không thể thoát ra ngoài quan
điểm về Như Lai thân, dù cho quan điểm ấy tế vi như thế nào (tự thọ
dụng thân). Những vị ấy vẫn đang còn mê mờ và chính sự mê mờ này
mà các tập Prajnàpàramità cố gắng diệt trừ khi tuyên bố rằng không
có Tathàgata (Như Lai). Ngài Long thọ khi phủ nhận sự hiện hữu của cái
gọi là Tathàgata không làm gì hơn điều mà những tập Prajnàpàramita cố
gắng thiết lập. Quan điểm của Ngài là nếu sự liên tục của đời sống
bhavasantati được công nhận, thời sự hiện hữu của Như Lai cũng phải
được công nhận vì Như Lai đại diện cho giai đoạn cuối cùng của
bhavasantati; Như Lai là giai đoạn cuối cùng mà một chúng sanh đạt đến
sau một chuỗi dài đời sống. Theo Chân đế thời không có bhavasantati nên
không có tathagata- một hữu tình được xem là trở thành đức Như Lai sau
khi thực hành Ðại từ bi và các đức tánh khác, và nhờ đó được giác
ngộ hoàn toàn. Nếu Như Lai thật sự hiện hữu thời Ngài sẽ giống như
năm uẩn hay khác với năm uẩn hay các uẩn sẽ ở trong Ngài hay Ngài ở
trong các uẩn, nhưng vì Ngài không phải là một trong những pháp ấy và những
pháp ấy không phải là Ngài cho nên Ngài không có hiện hữu thực sự. Với
những lý luận như vậy và những lý luận tương tự, Nàgàrjuna xác nhận
là không có tathàgata. Với sự phủ nhận này, Ngài chỉ xác nhận rằng đức
Như Lai, trạng thái cuối cùng của bhavasantati, không có hiện hữu.
Candrakìrti (Nguyệt xứng), để ủng hộ
lý luận của Nàgàrjuna, có nêu lên một đoạn trong tập Astasàhasrika(trang
479). Trong đoạn này đức Phật và pháp của Ngài đã được ví dụ là
Mayà (giả tạo) hay Svapna (mộng huyễn), nhưng rồi Ngài nói "Chúng tôi
không xác nhận sự không hiện hữu của Như Lai dưới mọi hình thức vì
như vậy chúng tôi phạm lỗi Apavàda (phủ nhận). Nhưng vì muốn diễn tả
Như Lai bằng những phương tiện tục đế (vyavahàra-satya) và bởi dùng những
phương tiện samàropa, chúng tôi nói rằng Tathàgata là không, hay không phải
không, hay không và không không, hay là cũng không phải không và không không
(tứ cú). Và những ai cố gắng chứng được Như Lai chân thật bằng cách
dùng những lời tuyên bố khẳng định hay phủ định đều không bao giờ
biết đến Ngài. Candrakirti, để ủng hộ quan điểm này, có đề cập đến
những câu kệ trong kinh Kim Cang. Câu này tập Astasàhasrika cũng nói đến:
"Nhược nhĩ sắc kiến ngã, dĩ âm thanh cầu ngã, thị nhơn hành tà đạo,
bất năng kiến Như Lai".
Dharmato buddhà drastavyà dharmakàya hi
nàyakàh.
Dharmatà càpy avijneyà nà sà sakyà vijànitum.
(Một đức Phật cần phải được
xem trong nghĩa dharmatà (pháp tánh) vì các vị lãnh đạo loài người chỉ có
pháp thân mà thôi. Pháp tánh này không thể biết đến, cũng vậy đức
Như Lai)
Nàgàrjuna kết luận sự nhận xét của
Ngài về tathàgatakàya bằng cách xem tathàgata giống với Jagat (thế gian),
hay thiên nhiên và tuyên bố rằng tathàgata mà loài người hay các vị Bồ-tát
quan niệm chỉ là một bimba (ảo ảnh) của các thiện pháp chớ không phải
tathàta hay tathàgata chân thật. Một nhà biện luận như Nàgàrjuna không thể
đi xa hơn để xác chứng sự thật, chỉ có cách phủ nhận sự hiện hữu
của các sự vật không thật có, kể cả cái gọi là tathàgata, mà Ngài hướng
đến sự thật tathàgatakàya, dharmakàya chân thật.
Quan điểm về Dharmakàya được các
nhà Duy thức học đặc biệt chú ý. Tập Lankàvatàra khi diễn tả
dharmakàya nói rằng đức Phật không có sở y (Niràlamba) và vượt ngoài sự
nhận thức của năm căn, các bằng chứng và dấu hiệu và như vậy vượt
ngoài vòng nhận thức của hàng Thanh văn, Ðộc giác hay các vị không phải
Ðại thừa. Thân này chỉ có thể tự chứng ở tự thân mình. Tập
Sùtràlankàra goiï là Svàbhàvika Dharmakàya (tự tánh pháp thân), đồng nhất
cho tất cả đức Phật rất tế vi, không thể hiểu thấu và thường hằng.
Tập Trimsikà giải thích dharmakàya như là một sở y, được thay đổi
(asraya đây chỉ cho àlayavjnàna = a lại gia thức), sự thay đổi được thành
hình nhờ trí và sự diệt trừ phiền não chướng và sở tri chướng. Bài
Àloka về tập Abhisamayàlankàrakàrikà cũng giải thích Dharmakàya một cách
tương tự. Theo tập này, có hai loại Dharmakàya, một là các pháp Bồ đề
phận và các pháp khác, những pháp này thanh tịnh và tạo tác ra trí tuệ
thanh tịnh (nisprapancajnànàtmakà); hai là àsraya được thay đổi của những
pháp ấy và được gọi là Svadhàvakàya (Tự tánh thân). Giáo sư
Stcherbatsky giúp chúng ta với những tin tức gần như tương tự mà chúng ta
tìm thấy trong tập Àloka, nhưng từ tài liệu nào thì giáo sư không cho biết.
Giáo sư nói rằng: "theo các nhà Tiền duy thức, Dharmakàya được chia
thành Svabhàvakàya (Tự tánh thân) và Jnànakàya (Trí thân); Thân đầu là
tánh chất thường còn (nitya) của vũ trụ; thân thứ hai là vô thường
thay đổi ( anitya). Rõ ràng giáo sư hiểu Jnànakàya như là Dharmakàya, gồm
có các pháp Bồ đề phận và các pháp khác của tập Àloka. Còn
Svabhàvakàya la Nityakàya, thân thường hằng như giáo sư đề cập, cũng
được tập Suvarnaprabhàsa và các tập khác xác nhận (72).
Các nhà sớ giải Trung Hoa về tập
Siddhi nói rằng Dharmakàya là nguyên tắc siêu hình của citta và rùpa chân
thực của Như Lai. Dharmakàya là tánh chân thực của vạn pháp và có thể
xem giống như Tathatà, Dharmadhàtu hay Tathàgatagarba (Như Lai tạng).
Mục đích của các vị Bồ-tát là chứng
ngộ Dharmakàya. Mỗi loại hữu tình đều có Dharmakàya hay Dharmakàya gồm tất
cả các loại hữu tình trong vũ trụ, nhưng vì bị vô minh che lấp nên
không nhận chân được sự kiện ấy. Mục đích của vị Bồ-tát là diệt
trừ vô minh này và chứng đạt sự kiện là mình với Dharmakàya là một.
Ðoạn Àloka về tập kàrikà để những thứ bậc môt vị Bồ-tát phải trải
qua và nêu rõ rằng thứ bậc cuối cùng là chứng được Dharmakàya. Sau khi
chứng được, thật rất dễ dàng cho vị Bồ-tát hiện hạnh bốn thân
nào cũng được. Trong tập Lankàvatàra, chúng ta để ý rằng Mahàmati tha
thiết muốn biết làm thế nào vị Bồ-tát, sau khi thực hành mười địa,
có thể chứng được Như Lai thân hay Pháp thân và đi đến một trong Phật
sát hay thiên giới nào.
Tập Lankàvatàra cũng diễn tả với mầu
sắc linh động trạng thái chứng được Pháp thân. Vị Bồ-tát khi chứng
được Mahàdharmamegha (Ðại pháp vân) trong địa thứ chín, được trang hoàng
với nhiều châu báu và ngồi trên một hoa sen trong lâu đài châu báu, xung
quanh có nhiều vị Bồ-tát cùng một đẳng cấp cùng ngồi. Ở đây vị
này hiểu được tánh vô thường của sự vật, và được Vajrapàni (Thần
kim cang) quán đảnh cho thành con của đức Phật. Rồi vị Bồ-tát vượt
ra ngoài địa giới của hàng Buddhasuta nhờ tự chứng Pháp không và đối
diện với Dharmakàya (73). Tập Trimsikà nói rằng, như giải thoát thân
(Vimuktikàya) là mục đích của các vị A-la-hán, Pháp thân là mục đích của
các vị Bồ-tát. Tập này nêu rằng các vị A-la-hán, nhờ diệt trừ phiền
não chướng, chứng được một thân thanh tịnh. Cũng vậy đức Phật, nhờ
diệt trừ được phiền não chướng và sở tri chướng, chứng được Pháp
thân (74).
-ooOoo-
CHÚ THÍCH CHƯƠNG BA, Mục Ba Thân
1 - Sad. P; tr.89-92.
2 - Tam minh trong bản liệt kê liên hệ
đến ba trong sáu thắng trí, nghĩa là Pubbenivàsà-nussatinànam, Sattànam
catùpatàte nànam, và Àsavànam khaye nànam. Xem Dìgha, III tr. 220. Ba thắng trí
còn lại là: Dibbasota, Dibbacakkhu và Paracittavijànanam.
3 - CF. Mil; tr.134-135
4 - Xem cách giải nghĩa ở tập Siksà;
tr.212; Kosa, I. 6, 39; II, 53, 250, 266; Dh.s; tr.63.
5 - Tập Sad. P; tr.133-137.
6 - Sùtrà; tr.45, 188.
7 - Ðoạn này choán nhiều chỗ trong tập
Nikàyas, xem Dìgha, I, tr.87-88; cf. Lal,Vis; tr.3; Sad. P; tr.144; 376.
8 - Cả trong các tác phẩm Ðại thừa,
thí dụ trong tập Dasa; cũng tuyên bố rằng một vị Bồ-tát có thể trở
thành một Ðại phạm thiên trong địa thứ chín nếu vị này muốn thế.
9 - Majjhima, III, tr.8.
10 - Dìgha. II; tr.154; Mil; tr.99.
11 - Majjhima, Gopaka- Moggallàna Sutta (số
108). Cf. Saddhamma Sangaha (J.P.T.S; 1890), chương X, tr.65: Ðức Phật nói:
"84.000 pháp môn đã được ta giảng dạy trong 45 năm. Chỉ riêng mình
ta tịch diệt, trong khi còn có 84.000 pháp môn, chúng như 84.000 đức Phật
(Buddha-sadisa) sẽ khuyến dạy ngươi".
12 - Samyutta, III; tr.120; Majjhima, I,
tr.190-191: Yo pattccasamuppàdam passati so dhammampassati, yo dhammam passati so
paticcasamuppàdam passati. Các tài liệu tham khảo khác: xem bài của giáo sư
Ballee Poussin: "Notes sur les Corps du Buddha" trong tập Le Muséon, 1913,
tr.259-290. So sánh các chú thích trong các tác phẩm Pàli sau này.
- Saddhamma Sangaha (J.P.T.S; 1890), tr.61:
Yo me passati saddhammam so mam passati Vakkali. Apassmàno saddhammam mam passe pi na
passati.
- Milinda, tr.71: Yodhammam passati so
bhagavantam passati dhammo hi mahàraja bhagavatà desito ti.
- Ibid; tr.73: Dhammakàyena pana kho
mahàràja sakkà bhagavà nidassetum, dhammo hi mahàràja bhagavatà desito ti.
13 - Anguttara, II, tr.38.
14 - Giáo sư Masson- Ourel viết trong bài
"Les Trois Corps du Bouddha". J.S; 1913, tr.581ff.
15 - Xem Kosa II, 10 (cũng cần tham chiếu
trong các tập Nikàyas),
16 - Kvu; XVII, 1: Những nhà Vetulyakas
(Ðại thừa) dựa vào đoạn văn nêu trên nói rằng: "thật không đúng
nếu nói rằng đức Phật cao cả sống trong thế giới của loài người".
Những nhà Thượng tọa bộ đã không đồng ý với các vị này. Ngài
Buddhaghosa cũng nêu rõ cách thức phải giải thích đoạn này.
17 - Xem Sad. San. (J.P.T.S; 1890 0; tr.69:
Sambuddhànam dve kàyà rùpakàyo Sirìdharo, Yo tehi desito dhammo dhammakàyo ti
vuccati.
18 - Năm uẩn được đề cập ở đây
là: giới, định, tuệ, giải thoát và giải thoát tri kiến. Xem Mil; tr.98.
19 - Vis. M; tr.234; Jàtaka; I, tr.84:
Rùpakàyasirì.
20 - Attha; tr.16.
21 - Xem quyển Bouddhisme của giáo sư
Vallee Poussin, tr.232f.
22 - Dr. Chizen Akanuma (Eastern Buddhist,
II, tr.7) trích vài đoạn các tập Anguttara và Samyukta Àgamas Hán văn và nêu
rõ rằng Dharmakàya của đức Phật có nghĩa là sự tập nhóm các Pháp (lời
dạy của Ngài).
23 - Divyà; tr.19.
24 - Ibid; tr.360.
25 - Ibid; tr.560.
Mục lục
| 1.1 | 1.2
| 2.1 | 2.2
| 3.1 | 3.2 | 3.3 | 3.4 | 3.5 | 4.1 | 4.2 | 5