- Phật Học Khái
Luận
- TT. Thích Chơn Thiện
- Chương ba
- Tăng Bảo
- -oOo-
- Tiết I
- Đời Sống Của Chư Tăng
Tăng hay Tăng-Già là dịch âm từ
chữ Sangha (của Pàli, Sanskrit), có nghĩa là một nhóm người, một hội chúng
sinh hoạt trong cùng một mục đích, một quy luật chung. Về sau, khi đoàn
thể đệ tử của Thế Tôn ra đời, danh từ Tăng-già thường dùng để chỉ
hội chúng xuất gia của Thế Tôn, gồm Tỷ-kheo, Tỷ-kheo-ni, Thức-xoa-ma-na,
Sa-di, và Sa-di-ni -- có khi chỉ gọi bốn chúng xuất gia: Tỷ-kheo, Tỷ-kheo-ni,
Sa-di và Sa-di-ni. Do đó, Tăng hay Tăng già còn được gọi là Tăng Bảo, ngôi
báu thứ ba trong ba ngôi báu Phật, Pháp, Tăng.
Chỉ có Tỷ-kheo và Tỷ-kheo-ni là
thọ Cụ túc giới, đầy đủ giới của người xuất gia, đúng danh xưng là
Tăng-già, còn ba chúng xuất gia còn lại thì ở vào giai đoạn sửa soạn,
tu tập các phần căn bản để thực sự trở thành thành viên của Tăng-già.
Được gọi là Tăng-già khi nào một
hội chúng tu sĩ Phật giáo có ít nhất là bốn vị. Dưới bốn vị thì
không thành nghĩa Tăng. Tùy theo hình thức nhóm họp, sinh hoạt của chư
Tăng, các nhóm tập hợp chư Tăng có số lượng và tên gọi khác nhau. Chẳng
hạn, hội chúng Tỷ-kheo thì giữ hai trăm năm mươi giới cụ túc, hội
chúng Tỷ-kheo-ni giữ ba trăm năm giới cụ túc. Nhóm đi hoằng hóa ở phương
xa gọi là "Chiêu đề Tăng", nhóm ở lại một nơi (Tăng xá, chùa)
để học hỏi tu tập gọi là "Thường trụ Tăng". Có những sinh
hoạt chỉ cần có mặt bốn hay năm tu sĩ, có những sinh hoạt giới hạn
trong sự có mặt của mười tu sĩ, cũng có những sinh hoạt giới hạn
trong sự có mặt của hai mươi tu sĩ hay nhiều hơn. Chúng ta sẽ đi vào từng
sinh hoạt cụ thể của các nhóm Tăng-già này trong các phần trình bày tiếp
theo.
Quá Trình Thành Lập Giáo Hội Tăng Già Dưới Sự
Lãnh Đạo Của Thế Tôn
Ngay sau ngày thành Đạo ở Ưu-lâu-tần-loa
(Uruvelà), Thế Tôn đi đến vườn Lộc Uyển (Migadàya), chỗ "Chư Thiên
đọa xứ" (Isipatana), tại Ba-la-nại (Bàranàsi), thuyết pháp độ năm
pháp hữu cùng tu, nhóm của Tôn giả Kiều-trần-như (Kondanna). Sau thời pháp
đầu tiên giảng về Tứ Thánh đế, Thế Tôn chấp nhận cho năm Tôn giả
ấy xuất gia. Bấy giờ chỉ có Tôn giả Kiều-trần-như đắc quả Tu-đà-hoàn,
bốn vị còn lại cảm thấy hân hoan trong Pháp nhưng chưa đắc pháp nhãn
thanh tịnh vô trần ly cấu.
Tại vườn Lộc Uyển, ngay sau thời
chuyển Pháp luân này, giáo hội Tăng-già đầu tiên ra đời gồm có Thế
Tôn và năm vị đệ tử. Ngôi Tam Bảo cũng được hình thành từ đây: Thế
Tôn và Phật Bảo; Tứ Thánh đế và Pháp Bảo và năm vị đệ tử đầu
tiên ấy là Tăng Bảo.
Thế Tôn tiếp tục thuyết giảng
vô ngã qua sự phân tích Năm uẩn, bốn ngày tiếp theo ngày Sơ Chuyển Pháp
luân thì năm anh em cùng tu của Tôn giả Kiều-trần-như đều đắc A-la-hán
quả. Thế là, Giáo hội Tăng già đầu tiên gồm có sáu vị A-la-hán đầu
tiên, mà Thế Tôn là bậc lãnh đạo.
Ở Ba-la-nại, Thế Tôn tiếp tục
thuyết pháp độ Tôn giả Da-xá (Yasa) cùng bốn người của Tôn giả này
là Vimala (Tỳ-ma-la - Vô cấu), Subàhu (Tu-bà-hầu), Punnaji (Phu-lan-na-ca) và
Gavampati (Già-bà-đạt-đế); tất cả đều đắc A-la-hán quả. Đến đây,
tại Ba-la-nại, đoàn thể Tăng-già gồm tất cả mười một vị A-la-hán
(gồm Thế Tôn).
Trước khi tiếp tục lên đường
trở lại Ưu-lâu-tần-loa để độ vua Tần-bà-sa-la (Bimbissàra), theo lời hứa
với nhà vua lúc Thế Tôn đang trên đường tầm đạo, Thế Tôn dạy mười
vị A-la-hán kia đi về mười phương hướng khác nhau, không được hai người
cùng đi về một hướng, để hoằng hóa. Tại đây, ý nghĩa nhóm
"Chiêu đề Tăng" xuất hiện đầu tiên.
Tại Ưu-lâu-tần-loa (Uravelà), Thế
Tôn độ Tôn giả Ca-diếp (Kassapa) và ngót một ngàn đệ tử của Tôn giả;
tất cả đều đắc A-la-hán quả. Cũng tại đây, vua Tần-bà-sa-la
(Bimbissàra) nghe Pháp và quy y với Thế Tôn. Nhà vua dâng cúng Thế Tôn tịnh
xá Trúc Lâm (Veluvana) để Thế Tôn và một ngàn đệ tử chư Tăng an trú
trong mùa mưa. Nhà vua hộ trì bốn sự cúng dường (cơm nước, y phục, sàng
tọa và thuốc trị bệnh). Đây là tịnh xá đầu tiên của Giáo hội Tăng-già
được thiết lập, và hội chúng chư Tăng thường trú xuất hiện.
Bấy giờ là tháng Vesakhà của Ấn
Độ (nhằm giữa tháng 4 và tháng 5 Dương lịch), bắt đầu mùa mưa, Thế
Tôn quyết định an cư mùa mưa đầu tiên tại tịnh xá Trúc Lâm này, mở
đầu truyền thống an cư về sau (nay chúng ta gọi là kiết hạ).
Hai tháng sau mùa an cư đầu tiên,
Thế Tôn đến Vương xá (Ràjagaha) độ Tôn giả Xá-lợi-phất (Sàriputta),
Mục-kiền-liên (Moggallàna) và ngót hai trăm năm mươi môn đệ của ngoại
đạo sư Sanjaya; tất cả đều đắc A-la-hán quả. Tại thành Vương Xá
này, kể từ đây, luôn luôn có một ngàn hai trăm năm mươi đệ tử A-la-hán
theo sau Thế Tôn trên đường hoằng hóa.
Tôn giả Xá-lợi-phất đắc Tu-đà-hoàn
quả khi nghe Tôn giả Thuyết Thị (có nơi dịch là Mã Thắng - Assaji) nói
tóm tắt về Duyên khởi, trước khi đến yết kiến Thế Tôn. Tôn giả ở
bên cạnh Thế Tôn nghe Pháp và tu tập đến bốn tuần lễ sau mới đắc
A-la-hán quả thuần thục, đắc đại tuệ, thể nhập nhuần nhuyễn pháp
giới tánh. Về mặt tuệ giải thoát này, Tôn giả được Thế Tôn tán
thán và xác nhận ngang bằng với Thế Tôn; Tôn giả có thể trả lời,
phân tích rõ ràng tất cả các câu hỏi về pháp giới. Thế Tôn đã tuyên
bố trước Thánh chúng về sự chứng đắc này và tuyên bố chọn Tôn giả
Xá-lợi-phất làm Trưởng tử, bậc Tướng quân của Chánh pháp.
Tôn giả Mục-kiền-liên đắc Tu-đà-hoàn
quả khi nghe Tôn giả Xá-lợi-phất giới thiệu phần tóm tắt của Duyên
khởi trước khi đến hầu Thế Tôn. Sau khi được Thế Tôn tế độ, Tôn
giả đến ngồi tu tại làng Kallavàlla ở Ma-kiệt-đà (Màgadha). Tuần đầu
ngồi Thiền, Tôn giả bị rơi vào hôn trầm; Tôn giả tiếp tục nỗ lực
Thiền quán, tám ngày sau đó thì đắc Đại A-la-hán, nhuần nhuyễn lục
thông, với thần túc thông là tối thắng. Thế là chỉ mười lăm ngày tu
tập, Tôn giả đã chứng đắc các quả vị tối thượng. Ngày Tôn giả
Xá-lợi-phất đắc quả tối thượng thì Tôn giả Mục-kiền-liên trở về
yết kiến Thế Tôn trước hội chúng Tỷ-kheo và được Thế Tôn tán thán
về sự chứng đắc của Tôn giả với thần túc thông ngang bằng Thế
Tôn. Thế Tôn đã tuyên bố chọn Tôn giả Mục-kiền-liên là đệ tử thứ
nhì của Thế Tôn trước Thánh chúng.
Sau đó, một số vị trong Tăng chúng
bàn tán về quyết định trên của Thế Tôn và Tôn giả Xá-lợi-phất và
Mục-kiền-liên, thắc mắc: Tại sao Trưởng tử lại không phải là một
trong năm Tôn giả Kiều-trần-như? Tại sao không phải là Da-xá (Yasa)? Hay
là bốn người bạn của Tôn giả Da-xá? Hay không phải Tôn giả Ca-diếp?
Tại sao Tôn giả Mục-kiền-liên đắc A-la-hán quả trước Tôn giả Xá-lợi-phất
lại làm đệ tử thứ hai? v.v... Thế Tôn bèn họp Tăng chúng và giải
thích lý do. Thế Tôn dạy rằng, hai Tôn giả Xá-lợi-phất và Mục-kiền-liên
đã chứng đắc cao nhất và có nguyện vọng làm Trưởng tử Thế Tôn từ
nhiều đời trước. Thế Tôn đã chọn lựa thể theo sự chứng đắc và
nguyện vọng của hai Tôn giả ấy. Còn Tôn giả Kiều-trần-như trước đây
chỉ có nguyện vọng trở thành đệ tử đầu tiên của Thế Tôn và đắc
A-la-hán quả đầu tiên; nay nguyện vọng đó của Tôn giả đã thành tựu
(Theo lời chú giải trong Etavagga, phần chú giải của Tăng Chi Bộ Kinh -
Anguttara Nikàya).
Về trường hợp giữa hai Tôn giả
Xá-lợi-phất và Mục-kiền-liên thì tuy không thấy rõ lời giải thích trực
tiếp trong các kinh, nhưng chúng ta cũng có thể hiểu đây là nhân duyên
(hay nguyện vọng tiền kiếp của hai Tôn giả) -- theo Kinh Đại Bổn, Trường
Bộ Kinh III, và cụ thể là do quả chứng giải thoát của Tôn giả Xá-lợi-phất
là nhuần nhuyễn nhất trong hàng Thánh đệ tử Vô học của Thế Tôn mà
không căn cứ vào tuổi đời, tuổi đạo hay sự đắc quả trước, sau
(như đã được đề cập ở chương Phật Bảo). Như chúng ta cũng thấy
trong các định nghĩa về Trưởng lão, Sa-môn, Ba-la-môn trong các kinh và
trong Pháp Cú, cái gọi là Trưởng lão, Sa-môn và Bà-la-môn là ở chỗ chứng
đắc, giải thoát, chứ không phải ở tuổi tác. Chính trên cơ sở giá trị
này mà Thế Tôn chọn lựa hai vị đại đệ tử.
Đến mùa đông năm sau, Thế Tôn
cùng một ngàn hai trăn năm mươi vị đệ tử A-la-hán đi đến Ma-kiệt-đà.
Vua Tịnh Phạn đã ba lần thỉnh mời Thế Tôn về thăm Hoàng cung (hai lần
đầu, mỗi lần một phái đoàn gồm một ngàn người, lần thứ hai do Tôn
giả Ka-lưu-đà-di đến thỉnh). Tất cả đều xuất gia và đắc A-la-hán
quả sau đó. Bấy giờ Tôn giả Ka-lưu-đà-di (Kàludàyi) mới trình lên Thế
Tôn lời thỉnh mời của đức vua Tịnh Phạn. Thế Tôn nhận lời. Trong
chuyến viếng thăm này, Thế Tôn độ các Hoàng thân (như đã được trình
bày ở chương I). Tôn giả Ưu-ba-ly (Upàli), thợ hớt tóc của các Hoàng
thân, được độ trong dịp này và được Thế Tôn lưu ở bên cạnh Thế
Tôn. Thế Tôn thân hành dạy Luật tạng cho Tôn giả.
Năm năm sau ngày thành Đạo, Thế Tôn
cho phép thành lập Ni chúng theo lời thỉnh cầu của Di mẫu Ma-ha-ba-xà-ba-đề,
đồng thời Thế Tôn chế Bát kỉnh pháp tức tám điều cung kính đối với
chư Tăng mà chư Ni phải tuân giữ. Từ đây, Ni chúng được thành lập.
Do sự phát triển Giáo hội Tăng-già
nhanh chóng và mạnh mẽ, Thế Tôn bắt đầu thiết lập nên một số luật
tắc kể từ năm thứ sáu. Cho đến năm thứ mười ba, Luật tạng bắt đầu
hình thành, do Tôn giả Ưu-ba-ni đặc trách.
Các vị tân Tỷ-kheo hoặc được
Thế Tôn tế độ hoặc được các đệ tử A-la-hán của Thế Tôn tế độ.
Tất cả sinh hoạt thành nhiều nhóm ở nhiều tịnh xá và khu rừng, làng mạc
khác nhau, nhưng tất cả đều giữ gìn chung một Giới bổn.
Các Tỷ-kheo-ni hoặc được Thế Tôn
tế độ, hoặc được các Trưởng lão Tăng tế độ, hoặc được các Trưởng
lão Ni tế độ, đều chịu sự hướng dẫn lãnh đạo của các Trưởng lão
Ni khác. Tất cả Ni chúng tu tập chung một Giới bổn dành riêng cho Ni và
ở trong các trú xứ riêng.
Giới bổn Ba-la-đề-mộc-xoa (Sk:
Praktimoksa; Pàli: Patimokkha).
Về ý nghĩa, lý do thành lập Giới
bổn, nội dung tổng quát của Giới bổn, và tính chất về nền tảng của
Giới bổn đã được bàn đến ở tiết VIII (Giới học). Ở đây cũng không
trình bày chi tiết từng giới điều mà chỉ lược qua một số nét chính.
Giới bổn của Tỷ-kheo, cho đến
nay, gồm có hai trăm năm mươi giới và chia thành bảy tụ: Ba-la-di, Tăng-già-bà-thi-sa;
Bất định; Ni-tát-kỳ-ba-dật-đề; Ba-la-đề-đề-xá-ni; Chúng học và Diệt
tránh.
Về Ba-la-di, có bốn pháp;
dâm, trộm, sát sinh và nói dối. Phạm một trong bốn giới này thì vị Tỷ-kheo
đánh mất bản chất của người Tỷ-kheo, không còn được chấp nhận ở
trong hàng ngũ Tỷ-kheo.
Về Tăng-già-bà-thi-sa, có mười
ba pháp (không liệt kê ở đây). Phạm một trong mười ba giới này, vị Tỷ-kheo
có thể làm pháp sám hối, nhưng phải biệt trú trong một thời gian, không
được sinh hoạt chung với chúng Tăng (thời gian biệt trú kéo dài bằng thời
gian từ khi phạm cho đến khi phát lồ). Sau thời gian biệt trú thì được
cư trú chung với chúng Tăng trong sáu ngày đêm, tỏ ra ân hận việc mình
đã phạm để chúng Tăng hoan hỷ. Sau đó phải đảnh lễ thỉnh cầu cho
đủ số hai mươi đại Tăng (thanh tịnh) để làm lễ sám hối xuất tội.
Về pháp Bất định có hai.
Khi phạm hai pháp bất định này thì phải chờ chúng Tăng xét xử chính
xác là vị Tỷ-kheo ấy thực sự phạm tội nào, với sự y theo lời xác
nhận tội của một vị nữ cư sĩ thành tín. Nếu là tội Tăng-già-bà-thi-sa
thì xử trị như trên, nếu là Ba-dật-đề thì sẽ xử lý theo như phần
dưới đây.
Về Ni-tát-kỳ-ba-dật-đề, có
ba mươi pháp. Pháp này còn được gọi là xả đọa, có nghĩa là nếu
không xả các y bát, vật dụng thừa cho chúng Tăng thì phạm. Sau khi phạm,
phải xả xong mới sám hối. Nếu không thực hành như thế thì có thể đọa
địa ngục.
Về Ba-dật-đề, có chín mươi
pháp. Nếu phạm thì chỉ cần sám hối trước chúng Tăng.
Về pháp Chúng học, có một
trăm pháp. Đây là những điều nặng về cung cách, oai nghi của vị Tỷ-kheo.
Chỉ là những khinh pháp.
Về Diệt tránh, có bảy
pháp. Đây là bảy phương pháp để dập tắt các vụ tranh chấp trong
chúng Tăng.
Về giới bổn Tỷ-kheo-ni, có điểm
khác với Giới bổn của Tỷ-kheo. Chẳng hạn, Ba-la-di của Tỷ-kheo chỉ
có bốn, nhưng Tỷ-kheo-ni nhiều hơn, có đến tám giới; Tăng-già-bà-thi-sa
có đến mười bảy giới; về hai loại Ba-dật-đề của Tỷ-kheo chỉ có
một trăm hai mươi giới, của Tỷ-kheo-ni có đến hai trăm lẻ tám giới; về
Ba-la-đề-đề-xá-ni của Tỷ-kheo chỉ có bốn giới, của Tỷ-kheo-ni có đến
tám giới; riêng về Đột-kiết-la của Tỷ-kheo có tất cả một trăm lẻ
chín giới, thì Tỷ-kheo-ni chỉ có một trăm lẻ bảy giới (bớt hai giới
bất định). Do đó Giới bổn của Tỷ-kheo-ni lên đến ba trăm năm mươi
giới.
Về giới bổn Tỷ-kheo, Tăng Chi Bộ
Kinh I, tr. 267 (bản dịch của Hòa thượng Minh Châu, 1980) ghi rõ bản giới
bổn của chư Tăng tụng đọc mỗi nửa tháng một lần chỉ gồm có một
trăm năm mươi học giới mà không liệt kê danh sách các học giới ấy.
Có lẽ không có một trăm chúng học là những pháp được thêm về sau.
Ví dụ, điển hình pháp chúng học từ số sáu mươi đến tám mươi lăm là
đề cập liên hệ đến tháp Phật. Lúc Phật còn tại thế thì chưa có
tháp, vì thế chúng ta biết rằng các giới ấy được thiết lập về sau.
Về Giới bổn Tỷ-kheo-ni, trường
hợp các pháp chúng học cũng tương tự. Dựa theo kinh tạng, có thể xác
định rằng ngay thời Thế Tôn tại thế, đã thiết lập hai bản Giới bổn
Tăng và Ni khác nhau. Trong đề mục Ni giáo giới (Tăng Chi III-A, tr. 252-253;
bản dịch của Hòa thượng Thích Minh Châu, 1981), ghi rõ: "... Đối với
vị giáo giới, hai Giới bổn Pàtimokkha được khéo trao truyền lại một
cách rộng rãi...".
Bên cạnh Giới bổn này, Tỷ-kheo-ni
còn lãnh thọ thêm "Bát kỉnh pháp", trọn đời cung kính,
tôn trọng, không được vượt qua. Nội dung của tám điều cần tôn kính
ấy là:
1. Dù cho thọ đại giới một trăm
năm, một Tỷ-kheo-ni đối với vị Tỷ-kheo thọ giới trong một ngày, cũng
phải đảnh lễ, đứng dậy, chắp tay, xử sự đúng pháp.
2. Tỷ-kheo-ni không có thể an cư tại
chỗ không có Tỷ-kheo.
3. Nửa tháng một lần, Tỷ-kheo-ni
cần phải thỉnh chúng Tỷ-kheo đến để thuyết giới.
4. Sau khi an cư mùa mưa xong, Tỷ-kheo-ni
cần làm lễ "Tự tứ" trước hai Tăng chúng.
5. Tỷ-kheo-ni phạm trọng tội phải
làm pháp ý hỷ cho đến nửa tháng.
6. Sau thời gian hành các pháp
Sa-di-ni hai năm, phải xin thọ cụ túc giới trước hai Tăng chúng.
7. Không vì bất cứ lý do gì, Tỷ-kheo-ni
có thể chỉ trích một Tỷ-kheo.
8. Chỉ có sự giáo giới phê bình
giữa các Tỷ-kheo về các Tỷ-kheo-ni, mà không có sự giáo giới phê bình
giữa các Tỷ-kheo-ni về các Tỷ-kheo (Tăng Chi III-A, tr. 250).
Thế Tôn đã giải thích lý do tại
sao Ngài ban hành "Bát kỉnh Pháp" này rằng:
"Này A-nan, ví như một người
vì nghĩ đến tương lai, xây dựng bờ đê cho một hồ nước lớn để nước
không thể chảy qua; cũng vậy này A-nan, vì nghĩ đến tương lai, Ta mới
ban hành "Bát kỉnh pháp" này cho các Tỷ-kheo-ni cho đến trọn
đời, không được vượt qua" (Tăng Chi III-A, tr. 252).
Thế Tôn cũng đã nói cho Tôn giả
A-nan biết rằng nếu Tăng-già không có mặt Ni chúng thì Phạm hạnh sẽ tồn
tại lâu dài, diệu pháp sẽ tồn tại đến một ngàn năm. Nhưng, nếu có
Ni chúng thì Phạm hạnh sẽ không được tồn tại lâu dài, nay diệu pháp
sẽ tồn tại năm trăm năm (Theo Tăng Chi III-A, tr. 251).
Giải thích về lý do diệu pháp bị
rút ngắn thời gian tồn tại, Thế Tôn đã ví một gia đình có nhiều phụ
nữ và ít đàn ông thì dễ bị đạo tặc đánh trộm. Trường hợp Giáo hội
Tăng-già xuất hiện Ni chúng thì cũng như thế.
Vì các lý do đó mà Thế Tôn ban
hành "Bát kỉnh pháp", chứ không phải vì lý do phân biệt nam, nữ,
kỳ thị phái tính.
Nhưng về mặt trí tuệ và giải
thoát, thì Thế Tôn xác nhận trong Chánh pháp do Thế Tôn giảng dạy, nữ
giới xuất gia vẫn chứng đắc bốn quả vị Sa-môn (từ Tu-đà-hoàn cho đến
A-la-hán quả) như chư Tăng (Tăng Chi III-A, tr. 249).
Tại đây, chúng ta hiểu được ý
nghĩa Thế Tôn thành lập Giới bổn không ngoài những lý do đã được trình
bày ở Tiết VIII. Căn bản nhất mà nói, đấy là vì lòng từ bi thương
tưởng cuộc đời, muốn cho diệu pháp được tồn tại lâu dài.
Những điều kiện của một vị Trì
luật lý tưởng và Giáo giới lý tưởng.
Một vị Tỷ-kheo hay Tỷ-kheo-ni là
vị Trì luật lý tưởng nếu vị ấy có hội đủ các điều kiện sau:
- "Biết vi phạm, biết không vi
phạm; biết phạm nhẹ, nặng; có giới luật, sống chế ngự với sự chế
ngự của Giới bổn; đầy đủ oai nghi chánh hạnh, biết sợ hãi trong những
lỗi nhỏ nhặt; chấp nhận và học tập trong các học pháp; có được dễ
dàng tăng thượng pháp và hiện tại lạc trú; do đoạn trừ lậu hoặc, tự
mình ngay trong hiện tại với thắng trí chứng đạt, chứng nhập vô lậu
tâm giải thoát, tuệ giải thoát". (Tăng Chi III-A, tr. 138).
- "... (tương tự như trên...;
thêm vào: cả hai Giới bổn được khéo truyền lại một cách rộng
rãi...)" (Sđd., tr. 138).
Một vị giáo giới đúng nghĩa là
vị Tỷ-kheo có các điều kiện sau:
"... Vị Tỷ-kheo có giới đức,
sống chế ngự với sự chế ngự của Giới bổn, đủ oai nghi chánh hạnh...
Nghe nhiều, hiểu nhiều..., nghĩa, lý, văn cụ túc..., khéo thể nhập chánh
kiến; thông rõ hai Giới bổn; giọng nói dễ nghe; lời tao nhã; giải thích
nghĩa, lý xác minh, có khả năng thuyết giảng..., được phần lớn các Tỷ-kheo-ni
ái mộ... được hai mươi tuổi an cư hay hơn hai mươi tuổi an cư."
(Theo Tăng Chi III-A, tr. 253).
- Một Chúng Tỷ-Kheo Hưng
Thịnh
- Và Một Chúng Tỷ-Kheo Thối
Đọa
Một chúng Tỷ-kheo hưng thịnh khi nào
chúng Tỷ-kheo ấy thể hiện được bảy điều:
1. Chúng Tỷ-kheo thường hay tụ họp,
và tụ họp đông đảo.
2. Tụ họp trong niệm đoàn kết,
giải tán trong niệm đoàn kết và làm việc Tăng trong niệm đoàn kết.
3. Không ban hành những luật lệ
không được ban hành, không hủy bỏ các luật lệ đã được ban hành, sống
đúng các học giới.
4. Chúng Tỷ-kheo tôn trọng, đảnh
lễ, cúng dường các vị Tỷ-kheo Thượng toạ.
5. Chúng Tỷ-kheo không bị chi phối
bởi các tham ái.
6. Chúng Tỷ-kheo thích sống chỗ
nhàn tịnh.
7. An trú chánh niệm khiến các bạn
đồng tu cảm mến. (Sđd., tr. 28).
Có thể có bảy điều khác để một
chúng Tỷ-kheo hưng thịnh:
1. Không ưa thích làm thế sự,
không hoan hỷ làm thế sự.
2. Không ưa thích phiếm luận.
3. Không ưa thích ngủ nghỉ.
4. Không ưa thích quần tụ.
5. Không có các dục vọng, không bị
chi phối bởi các dục.
6. Không kết bạn với các dục vọng,
không thân thích với các dục.
7. Không dừng lại nửa chừng giữa
quả vị thấp kém và những quả vị thù thắng. (Sđd., tr. 29-30)
Có thể có bảy điều khác để một
chúng Tỷ-kheo hưng thịnh:
1. Có tín tâm.
2. Có tàm.
3. Có quý.
4. Có nghe nhiều.
5. Có tinh tấn.
6. Có chánh niệm.
7. Có trí tuệ. (Sđd., tr. 30).
Có thể có bảy điều khác khiến
chúng Tỷ-kheo hưng thịnh:
1. Tu tập vô thường tưởng.
2. Tu tập vô ngã tưởng.
3. Tu tập bất tịnh tưởng.
4. Tu tập nguy hại tưởng.
5. Tu tập đoạn diệt tưởng.
6. Tu tập tan rã tưởng.
7. Tu tập diệt tưởng. (Sđd., tr.
31).
Một chúng Tỷ-kheo tu tập Thất
giác chi cũng sẽ đi đến hưng thịnh (Sđd., tr. 31).
Ngược lại các điều trên thì
chúng Tỷ-kheo đi đến suy tàn.
Có rất nhiều pháp Thế Tôn dạy,
nếu thực hành, chúng Tỷ-kheo sẽ cường thịnh. Hầu như các pháp tu của
Ba mươi bảy phẩm trợ đạo và Giới bổn nếu được giữ gìn tu tập
thì mỗi Tỷ-kheo sẽ rời xa các bất thiện tâm, sẽ hoàn bị các thiện
tâm và làm cho Tăng chúng hưng thịnh. Pháp là một trong những chỗ y chỉ
vững chắc có tính truyền thống. Sau đây là những chỗ nương tựa căn bản
của chư vị Tỷ-kheo, Tỷ-kheo-ni mà Thế Tôn dạy:
"Lành thay, lành thay, này
Sàriputta! Này Sàriputta, Tỷ-kheo cung kính, tôn trọng, sống nương tựa Đạo
sư, có thể từ bỏ bất thiện, tu tập thiện. Này Sàriputta, Tỷ-kheo cung
kính, tôn trọng, sống nương tựa Pháp... Chúng Tăng... học pháp... Định
... Không phóng dật... Này Sàriputta, Tỷ-kheo cung kính, tôn trọng, sống nương
tựa, tiếp đón thân tình, có thể từ bỏ bất thiện, tu tập thiện".
(Sđd., tr. 120).
Thành Phần Chư Tăng Và Giáo Phẩm
Giáo Pháp của Thế Tôn dành cho những
ai muốn tu. Điều này được lập lại nhiều lần trong các kinh và nói
lên rằng con người ở mọi giai cấp, trình độ, tuổi tác, đều có thể
xuất gia tu hành; không có một sự phân biệt, kỳ thị nào xảy ra trong
Giáo hội Tăng-già dưới sự lãnh đạo của Thế Tôn.
Các Hoàng thân, vua chúa đều được
chấp nhận vào hàng ngũ Tăng-già như trường hợp bà Ma-ha-ba-xà-ba-đề,
vương phi Da-du-đà-la, các hoàng thân A-nan, A-nậu-lâu-đà, Bạt-đề, Đề-bà-đạt-đa...
các cung nữ, các quan...; như trường hợp hoàng hậu Khemà (vợ vua Tần-bà-sa-la).
Tất cả đều chứng quả vị A-la-hán.
Các thứ dân thì có rất nhiều,
điển hình là Tôn giả Ưu-ba-ly, vốn là thợ hớt tóc của các Hoàng
thân, đã đắc A-la-hán quả và đã chủ trì Luật tạng của Giáo hội;
Tôn ni Pàtacarà (người không khố) điên cuồng vì đau khổ, sau khi đến với
Thế Tôn và Tăng chúng, đã đắc A-la-hán quả, trở thành một vị thuyết
pháp giỏi có tác dụng lớn, độ được hơn năm trăm tôn Ni khác đắc
A-la-hán.
Các kỹ nữ như Vimalà và Ambapalì
(xem Trưởng Lão Ni Kệ) đều được Thế Tôn cho xuất gia và đều chứng
đắc quả vị tối thượng.
Kẻ đã một thời làm tướng cướp
như trường hợp Tôn giả Angulimalà (Vô Não) - hay người đeo vòng hoa kết
bằng các ngón tay - cũng được Thế Tôn tế độ và đã trở thành một
A-la-hán không bao lâu sau.
Già như Subbadha, một tu sĩ ngoại
đạo, cũng được Thế Tôn tế độ sau cùng trước ngày Ngài thị tịch.
Nhiều ngoại đạo sư khác đã được Thế Tôn chấp nhận cho xuất gia
ngay từ sau ngày ngài thành Đạo.
Riêng về hàng ngoại đạo, thông lệ
trước khi chính thức xuất gia phải trải qua một thời gian bốn tháng sống
biệt chúng. Tuy nhiên, Thế Tôn linh động giải quyết theo từng trường hợp
có thể cho nhập đạo liền tại chỗ. Tất cả đều chứng đắc Vô lậu
quả.
Các vị có gia đình rồi vẫn được
chấp nhận cho xuất gia, như trường hợp ông Visakha, bà Dhammadinna và nhiều
trường hợp khác nói lên ở Trưởng Lão Tăng Kệ và Trưởng Lão Ni Kệ.
Tôn giả ấy đều chứng đắc A-la-hán.
Các trẻ em cũng được cho vào
hàng ngũ Tăng-già, như trường hợp thị giả của Tôn giả Anurudha, thị
giả của Tôn giả Xá-lợi-phất, v.v... thường thì ít tuổi, họ là những
Sa-di tập sự; nhưng không hẳn thế, nếu các Sa-di chứng đắc A-la-hán, Thế
Tôn đặc miễn tuổi cho thọ Cụ túc giới liền, như trường hợp thị giả
của Tôn giả Xá-lợi-phất.
Tập thể Tăng-già là một tập thể
mở rộng, được thành lập và sinh hoạt trên căn bản tinh thần bình đẳng,
dân chủ và không kỳ thị màu da, giai cấp hay phái tính. Đây là tập thể
cấp tiến nhất và ra đời sớm nhất trong lịch sử nhân loại.
Tại hàng ngũ Tăng-già, tất cả
được đối xử bình đẳng về mọi mặt; giới luật, học pháp, tu tập
giải thoát và các quyền lợi vật chất (ăn, mặc, ở và thuốc men).
Về sự phân biệt thứ tự, có
tính cách biểu hiện sự hiểu biết và tôn kính thì có hai điểm:
- Điểm thứ nhất, căn cứ vào tuổi
an cư kiết hạ để phân biệt chỗ ngồi trước sau, khi nghe đọc Giới bổn.
- Điểm thứ hai, căn cứ vào quả
vị chứng đắc. Điểm phân biệt này mới là yếu tố quyết định chỗ
ngồi sai biệt giữa Tăng chúng. Đáng tôn kính là những ai đã chứng đắc
sâu xa các quả vị giải thoát, dù còn trẻ tuổi.
Chỉ có hai danh xưng để phân biệt
giữa các vị Tỷ-kheo và Tỷ-kheo-ni trong Tăng chúng: danh xưng "Tôn
giả" (Bhante) dành cho các bậc Trưởng lão đã chứng đắc giải
thoát; khi một vị Tỷ-kheo ít tuổi đạo thưa chuyện với một Tỷ-kheo lâu
năm (thường thì đều có chứng đắc) thì luôn luôn bạch "Thưa Tôn
giả". Ngược lại, vị Tỷ-kheo trưởng lão gọi Tỷ-kheo nhỏ tuổi bằng
"Thưa Hiền giả". Các Tỷ-kheo đồng hàng nhỏ tuổi
thì gọi nhau bằng "Hiền giả"; các vị Trưởng lão chỉ
xưng hô với nhau bằng từ "Tôn giả". Ngoài sự phân
biệt căn bản trên, chư Tăng, Ni thường gọi là vị Đại Trưởng lão đáng
tôn kính nhất trong Giáo hội bằng "Đại Trưởng lão"
hay "Đại Tôn giả" (Thera: Trưởng lão, Mahàthera: Đại
Trưởng lão).
Từ xưng hô "Hiền giả"
có thể được xem tương đương từ "Đại đức" ngày nay; từ
"Tôn giả" thì tương đương với "Thượng tọa"; từ
"Đại Trưởng lão" thì tương đương với "Hòa thượng".
Hình thức tổ chức và xưng hô như
thế của Tăng-già, đã nói lên một cái nhìn giá trị đặc biệt, nổi bật
nét rất là nhân bản và rất là trí tuệ.
Nếp sống của chư Tăng
Gọi là Tỷ-kheo đối với những vị
nào xuất gia có tuổi đời từ hai mươi tuổi trở lên và được thọ Cụ
túc giới (Ni thì phải có hai mươi hai tuổi đời), các vị dưới hai
mươi tuổi thì phải hành đạo trong một thời gian cho đến tuổi hai
mươi. Trong thời gian này, các vị này chỉ thọ Sa-di giới (cho Tăng) và
Sa-di-ni, Thức-xoa-ma-na giới (cho Ni). Các vị Sa-di thường y chỉ, nương tựa
vào các bậc Trưởng lão hay Thượng tọa, hoặc làm thị giả riêng cho
quý vị Trưởng lão, Thượng tọa, và chịu trực tiếp sự hướng dẫn,
giáo dục của quý vị này. Trong trường hợp chứng đắc A-la-hán quả,
dù chỉ dưới mười tuổi, các Sa-di được Thế Tôn cho thọ Cụ túc giới
và tuyên bố giữa Tăng chúng để chư Tăng biết mà cung kính đối xử.
Các vị Tỷ-kheo mới thọ giới Cụ
túc hay mới nhập đạo, thường chịu sự hướng dẫn, giáo dục trực tiếp
của hai Tôn giả Xá-lợi-phất và Mục-kiền-liên, đặc biệt là Tôn giả
Xá-lợi-phất. Thế Tôn dạy Tôn giả Xá-lợi-phất hướng dẫn chư Tăng
cho đến quả vị Tu-đà-hoàn, và Tôn giả Mục-kiền-liên hướng dẫn từ
quả vị Tu-đà-hoàn cho đến A-la-hán.
Tất cả chư Tăng trong đoàn thể
Giáo hội sinh hoạt giữ cùng chung một Giới bổn, mỗi nửa tháng đọc tụng
một lần vào ngày 15 và 30 Âm lịch (theo lịch Tàu). Trong những năm đầu,
Thế Tôn thân hành tụng Giới bổn cho đến khi trong Chúng có người phạm
trọng giới. Đây là truyền thống của chư Thế Tôn. Từ khi có Tỷ-kheo
phạm trọng giới, Thế Tôn giao lại việc tụng đọc Giới bổn cho Tôn giả
Ưu-ba-ly. Tôn giả Ưu-ba-ly thường phụ trách việc tụng đọc Giới bổn từ
đó cho đến mãi về sau. (Xem Tăng Chi III-A, tr. 135).
Hằng năm, chư Tăng, Ni an cư vào
mùa mưa. Tất cả trở về sống chung trong các tịnh xá lớn và các trú xứ
nhỏ hơn. Trong thời gian này, chư Tăng không đi khất thực, đã có thiện
nam, tín nữ, đến tại trú xứ "để bát" và lo tứ sự
cúng dường. Cứ đến ngày Bồ-tát (Uposatha), tụng đọc Giới bổn, thì tất
cả đều quy tụ về quanh Thế Tôn. Chư Ni thì có đại diện đến xin lãnh
giới ở chư Tăng và trở về trú xứ riêng của Ni để tụng đọc Giới
bổn Ni.
Vào ngày Tự tứ, ngày kết thúc của
mỗi mùa an cư, Thế Tôn và chư Tăng làm lễ Tự tứ. Lễ này được cử
hành rất trang nghiêm, nhưng rất đơn giản, được tổ chức ngay giữa trời,
hay trong một khu rừng.
Trong ba tháng an cư mùa mưa, chư
Tăng chuyên học hỏi Phật pháp và hành trì Thiền định dưới sự hướng
dẫn của Thế Tôn và chư vị Trưởng lão.
Ngoài ba tháng an cư, chư Tăng đi vào
một sinh hoạt mới, được mở rộng. Chư Tăng được tung ra khắp các phương
hướng, đi đến các trú xứ khác nhau, trong các quốc độ, vừa khất thực
để độ nhật, vừa thuyết pháp độ sinh, và vừa nỗ lực tinh cần tiếp
tục hành Thiền để đoạn trừ các lậu hoặc.
Thông thường, chư Tăng ở các trú
xứ chung quanh Thế Tôn thì có một số sinh hoạt nhất định trong mỗi ngày.
Sáng thì đi khất thực khắp các nẻo đường, thứ tự từng nhà, không
phân biệt; khất thực xong, các vị trở về trú xứ riêng hay đến dưới
gốc cây trong các khu rừng để độ ngọ (ăn trưa). Sau bữa ăn, các vị rửa
bát, xếp gọn các y, ngơi nghỉ trong chốc lát, liền lại đến một gốc
cây hay căn nhà trống, ngồi kiết-già lưng thẳng, để niệm trước mặt
và hành Tứ niệm xứ hay niệm hơi thở vào, hơi thở ra.
Vào xế chiều (sau khi chỉ tịnh,
chư Tăng hoàn toàn không ngủ trưa), Thế Tôn hay Tôn giả Xá-lợi-phất
thuyết pháp. Thỉnh thoảng có các thời pháp do các Tôn giả khác phụ
trách. Thời gian có thể kéo dài. Sau thời pháp, chư Tăng nghỉ ngơi bằng
cách đi bách bộ, luôn luôn giữ mình trong phương châm "Nói năng như
Chánh pháp và im lặng như Chánh pháp". Điều này có nghĩa là hoặc
bàn luận Phật pháp (nói năng), hoặc ngồi Thiền định (im lặng).
Suốt năm canh của một đêm, chư
Tăng ngồi Thiền và đi bách bộ vào canh một; ngủ nghỉ canh hai; ngồi Thiền
và bách bộ vào canh ba; ngủ nghỉ canh tư; và lại ngồi Thiền và bách bộ
ở canh năm. Chư Tỷ-kheo luôn luôn giữ mình trong nếp sinh hoạt đều đặn.
Mọi việc tương hệ, sinh hoạt nhỏ khác thì căn cứ vào Giới bổn để
xử lý.
Phần y phục, chỗ nghỉ (sàng tọa)
và thuốc men thì đã có cư sĩ Cấp Cô Độc, nữ cư sĩ Lộc Mẫu (Visakhà)
cùng với các thiện nam, tín nữ khác lo.
Thường ngày, vẫn thường có các
thí chủ, trai chủ đến cung thỉnh Thế Tôn và chư Tăng đi thọ trai. Chư
Tỷ-kheo được phép thọ biệt thỉnh, nghĩa là được mời dùng cơm riêng
ở các tư gia. Sau mỗi bữa cơm trưa cúng dường, Thế Tôn hay một đại Tôn
giả thường ban một thời pháp ngắn như là một thời kinh tùy hỷ và
chúc lành.
Thế Tôn cũng đi khất thực và cũng
thọ trai theo thể thức biệt thỉnh, tùy theo nguyện vọng của các thí chủ,
trai chủ.
Việc nhận lời thọ trai không
phân biệt sang hèn, có uy quyền hay không của các trai chủ: trai chủ nào
thỉnh trước thì được Thế Tôn nhận lời trước, như trường hợp một
kỹ nữ, cô gái vườn xoài, thỉnh được Thế Tôn và Tăng chúng, trong khi
các hoàng tử đến muộn hơn nên không được Thế Tôn nhận lời thọ
trai trong cùng ngày. Sau lời tác bạch cầu thỉnh thọ trai của trai chủ,
Thế Tôn thường yên lặng nhận lời, nếu chưa có người thỉnh trước.
Đây là thái độ có tính truyền thống của chư Thế Tôn: yên lặng là tỏ
sự đồng ý.
Trong chín tháng sau mùa mưa, chư
Tăng được phép độc cư Thiền định trong các khu rừng.
Việc nói Pháp của chư Tôn giả
hoàn toàn thuần túy giáo lý giải thoát, và được trình bày một cách rất
xác thực, cụ thể, minh bạch và đúng pháp. Chư Tăng không được phép biểu
dương các Thần túc thông (các phép mầu), Thiên nhĩ thông hay Tha tâm
thông. Chư Tăng vận dụng thân giáo và khẩu giáo. Phần ý giáo chính là
công việc giảng dạy và học tập thường kỳ của chư Tăng và cư sĩ. Thế
Tôn luôn luôn nhấn mạnh đến Giáo hóa thần thông. Ngài nhàm chán và ghê
tởm các pháp thuật, thần thông.
Chuyện kể, một lần ngoại đạo
sư biểu diễn thần thông đi lướt nổi trên mặt sông Hằng, từ bờ này
qua bờ kia, và thách thức Thế Tôn làm như vậy. Thế Tôn ôn tồn hỏi ngoại
đạo sư do tu tập bao lâu mà được kết quả thần thông ấy. Ngoại đạo
sư ấy đáp là ba mươi năm. Thế Tôn mỉm cười nói: "Ta chỉ cần có
ba xu là qua được bên kia sông Hằng" (nghĩa là đi đò).
Câu chuỵện nói lên rõ thái độ
sống rất thực, rất tự nhiên và rất người của Thế Tôn, vừa nó rõ
thái độ coi nhẹ các thần thông của Thế Tôn.
Thế Tôn xây dựng việc tu tập và
việc nói Pháp của chư Tăng trên căn bản Giới bổn, Thiền định và Trí
tuệ, tuyệt đối không đi ra ngoài các sinh hoạt đó. Về các nghi thức tế
lễ, Thế Tôn dạy giới đàn tế lễ tốt là cúng hoa trái; tốt hơn nữa
là bố thí; tốt hơn nữa là trì giới; tốt hơn nữa là hành Thiền định;
và tốt hơn nữa là hành Trí tuệ để đoạn trừ các lậu hoặc. Thế
Tôn hoàn toàn không khích lệ chư Tăng sống dựa vào mong cầu, cầu nguyện
hay vọng ngoại mà chỉ có chú tâm tỉnh giác, chánh niệm tu tập. Mỗi lần,
Thế Tôn hỏi một số Tỷ-kheo đang theo Thế Tôn đi dọc bờ sông Hằng rằng:
"Nếu có một đám dầu nổi trên mặt nước, và có các lễ sư thông
thạo trong việc cúng lễ cầu nguyện ngồi ở trên bờ, các lễ sư cầu
nguyện cho đám dầu chìm xuống, có được không?" - "Bạch Thế
Tôn, không", chư Tăng đáp. "Nếu có một viên đá chìm xuống lòng
sông, các lễ sư ấy cầu nguyện cho viên đá nổi lên được không?"
- "Bạch Thế Tôn, không", chư Tăng đáp. Thế Tôn dạy: "Đúng
vậy", và tiếp tục cuộc hành trình.
Câu chuyện này nói lên rõ ràng
không phải là việc tế lễ đoạn trừ các nghiệp, các lậu hoặc; mà là
việc tu tập để đoạn trừ các nghiệp, các lậu hoặc.
Trên mọi nẻo đường khất thực
và hoằng hóa, Thế Tôn và chư Tăng luôn luôn đi chân không và đi bộ với
bình bát trên tay. Giản dị chỉ có thế, chư vị không dùng xe cộ và các
thần thông. Hình ảnh nổi bật nhất là cho đến khi nghe Thế Tôn vừa nhập
diệt ở Kusinàra, bấy giờ Tôn giả Mahà Kassapa (Đại Ca-diếp) đang trên
đường về từ Pàva đến Kusinàra, Tôn giả tiếp tục đi bộ về, tuyệt
đối tôn trọng hành trì lời dạy của Thế Tôn, không sử dụng thần
thông ngay cả thời điểm tối quan trọng này.
Hẳn nhiên, Thế Tôn vẫn rất tế
nhị và rất kín đáo, dùng thần thông xuất hiện trước các Hội chúng
để giáo hóa. Bấy giờ Thế Tôn dùng thần thông để đóng vai trò hệt một
người trong hội chúng, nhưng tuyệt nhiên nội dung giáo hóa vẫn là Giới,
Định, Tuệ qua thân giáo và khẩu giáo.
Lịch sử ghi lại, chỉ có Tôn giả
Mục-kiền-liên là có dùng thần thông, thi thố để hàng phục một số
các ngoại đạo sư manh động và kiêu mạn. Trường hợp này Thế Tôn có
quở trách. Tuy vậy, chúng ta cũng nhận ra được bối cảnh truyền đạo,
hành đạo quá khó khăn và phức tạp thời đó đòi hỏi sự có mặt của
Tôn giả Mục-kiền-liên với sự sử dụng các đại thần thông của Tôn
giả.
Cho đến đây, chúng ta thấy nếp sống
của chư Tăng thật là giản dị, rất gần gũi với thiên nhiên; cho đến
cuối đời vẫn nhẹ nhàng và giản dị.
Điển hình là chính Thế Tôn, là bậc
Thiên Nhân Sư, vô thượng ở đời, Ngài vẫn dung dị trong tấm y vàng; có
những lúc chỉ mặc y phấn tảo, đi chân không, dùng tấm lót ngồi (tọa
cụ) đan bằng cỏ khô; có những lúc Ngài trú mưa qua một đêm trong chái
nhà lá của thợ làm đồ gốm một mình. Ngài sinh ra dưới cội cây, xuất
gia tu tập dưới cội cây, thành đạo dưới cội cây và nhập Niết-bàn cũng
dưới cội cây, chỉ đơn giản nằm nghiêng trên chiếc võng dây treo giữa
hai cây tàla. Cuộc sống ấy dung dị nhưng thơ mộng biết bao! Đẹp đẽ
biết bao! Xúc cảm biết bao! Chính những hình ảnh, những nét vẻ dung dị
đó là những hào quang tối thượng và kỳ diệu nhất để cho đời chiêm
ngưỡng. Ôi! Thật là tuyệt diệu! Đấy là suối nguồn cảm hứng cho những
bức danh họa, cho những vần thơ kỳ ảo, cho những bản nhạc tuyệt vời
và là cho cuộc đời những ý sống dạt dào.
Xúc cảm về nếp sống đó của chư
Tăng, đời sau đã có sáng tác bốn câu kệ mô tả:
"Nhứt bát thiên gia phạn,
Cô thân vạn lý du.
Kỳ vị sanh tử sự,
Thuyết pháp độ xuân thu".
Tạm dịch:
"Một bát cơm ngàn nhà,
Một thân vạn dặm xa,
Chỉ vì chuyện sanh tử,
Nói Pháp độ người qua".
Trong tập "Thiền Đạo Tu Tập",
bản dịch của Như Hạnh, đã thi hóa bốn câu kệ trên như sau:
"Một bát cơm ngàn nhà,
Thân chơi muôn dặm xa,
Mắt xanh xem trần thế,
Mây trắng hỏi đường qua".
"Cô thân" trong bài kệ
không nên hiểu là chỉ một mình theo nghĩa thông thường, mà phải hiểu
là một mình theo nghĩa Thế Tôn dạy ở Tương Ưng Bộ Kinh III, tr. 11-12, rằng:
"Thế nào là kẻ du hành một mình?" - "Đấy là người ly hoàn
toàn tham ái và chấp thủ". Nếu còn tham ái, chấp thủ thì gọi là du
hành hai mình hay du hành có gia đình.
Bốn thứ cần thiết của chư Tăng (Ni):
Tài sản của một vị Tỷ-kheo gồm
có ba y (y lót hay áo lót ở trong, một tấm vải vắt trên nửa mình và tấm
y quấn tròn quanh mình) và một bình bát. Chỉ có thế, ngoài y bát, chư
Tăng còn cần đến một bữa ăn trưa mỗi ngày (gọi là thực phẩm) mà
không tích lũy, một chỗ nằm khiêm tốn gọi là sàng tọa (có thể chỉ một
tấm ván hay một chiếc giường tre hay giường dây thấp và hẹp) và một
ít thuốc men tùy thân phòng để chữa bệnh khi đau ốm. Tất cả các thứ
cần thiết này đều chờ đợi lòng tốt của các thí chủ cúng dường.
Chư Tăng không cổ động hay vận động cúng dường, cũng không cất chứa
sẵn; hoàn toàn sống không có tài sản. Về phần phục vụ bốn thứ cần
thiết ấy, Thế Tôn đã dạy các Phật tử tại gia (gọi là cận sự nam
và cận sự nữ) lo liệu, xem như là một trong các bổn phận hộ pháp của
mình.
Sự nghiệp tu hành của một Tỷ-kheo
chỉ có Giới, Định và Tuệ bên cạnh bốn vật dụng cần thiết ấy.
Chư Tăng mặc thì không cầu đẹp,
ăn thì không cầu ngon, ngủ thì không cầu đủ. Ngày nay nếp sống ấy
còn được duy trì trong châm ngôn của nhà chùa là "Tam thường bất túc"
(ba điều thường sống là ăn, mặc, ngủ không cần đủ; chỉ vừa phải).
Nếp sống ấy, một mặt vừa để tiết chế dục vọng, biểu hiện bên
ngoài cái vẻ kham khổ, nhưng một mặt nói lên một nghệ thuật sống cao:
mặc thiếu (hay vừa đủ) thì sẽ thấy rõ hạnh phúc của mặc, ăn ít sẽ
thấy rõ hạnh phúc của ăn; và ngủ ít sẽ cảm nhận hạnh phúc của ngủ
sâu sắc hơn. Đời sống vật chất của chư Tăng có vẻ thiếu thốn, nhưng
chính vì thế mà nuôi sống tâm hồn rất sung mãn. Các vị trọn hưởng các
hạnh phúc của cuộc sống và hạnh phúc của Thiền định một cách rất
nhẹ nhàng và thanh thoát. Làm sao chúng ta có thể diễn đạt được nguồn
sống ấy, nếu chính chúng ta không là một tu sĩ và không là một tu sĩ thể
hiện đúng nếp sống ấy?
Bạn thử tưởng tượng nếu một
người có đến hơn ba mươi chiếc ấo (chemise hay áo dài), người ấy sẽ
có ít nhiều lúng túng trước khi chọn một màu áo để mặc hàng ngày hay
mặc trong các dịp hội hè, lễ lược, thì người ấy sẽ cảm thấy mất
đi nhiều cảm thú về ăn mặc. Nếu một người có thật nhiều món ăn
thượng vị (ngon, quý và bổ), thì người ấy hẳn không còn, hay mất đi
nhiều cảm giác thích thú của ăn. Nếu một người có thật nhiều thì giờ
để ngủ và ngủ thật nhiều, thì giấc ngủ của người ấy trở nên vô
vị, lãng phí. Sự dư thừa về ăn, mặc và ngủ lắm khi đánh mất đi nhiều
hạnh phúc của sự sống.
Há nếp sống của chư Tăng đề cập
ở trên không để lại cho người đời một kinh nghiệm hữu ích về nghệ
thuật sống sao? Đây là chưa nói đến nghệ thuật huấn luyện tâm lý để
lúc nào quý vị cũng có thể nhìn đời với đôi mắt trong sáng, lúc nào
cũng đón nhận tại trần thế cảm thọ như tại nước Cực lạc.
Quả thực, chúng ta không còn một
thắc mắc nào cả về chuyện một hệ thống giáo lý giải thoát kỳ diệu
như thế, được lồng vào trong một nếp sống kỳ diệu như thế, đầy
nghệ thuật, nhẹ nhàng, thanh thoát và lợi tha như thế.
Xuất gia - Thọ cụ túc giới - Bố-tát và tự
tứ
Vào thời Thế Tôn, khi một người
dân thông thường, một người quý tộc, một Phật tử tại gia hay một người
ngoại đạo hiểu được giáo lý giải thoát và nói lên lời cầu xin xuất
gia trước Thế Tôn một cách thành khẩn, sẽ được Thế Tôn chấp nhận
liền. Vậy là tức thì người ấy trở thành một tu sĩ. Có người được
Thế Tôn cho thọ Cụ túc giới liền; có người phải hành Sa-di giới một
thời gian; có người ngoại đạo phải ở riêng biệt với chúng Tăng bốn
tháng, tùy theo nhân duyên, căn cơ của từng người.
Đối với các vị đại đệ tử của
Thế Tôn thì việc trở thành Tỷ-kheo thật là giản dị: Thế Tôn chỉ gọi
"Đến đây, này Tỷ-kheo" thì vị ấy lập tức là Tỷ-kheo. Về
sau, khi chấp nhận một người xuất gia, Thế Tôn thường trao qua cho Tôn
giả Xá-lợi-phất và Tôn giả Ưu-ba-ly xử lý. Kinh không thuật rõ các thủ
tục xuất gia mà các Tôn giả Xá-lợi-phất và Ưu-ba-ly đã làm. Có lẽ
vì sự kiện xuất gia thuộc phần Luật tạng. Trường hợp hoàng tôn La-hầu-la
(Rahula) xuất gia, thì Tôn giả Xá-lợi-phất làm Hoà thượng, Tôn giả Mục-kiền-liên
làm Yết-ma và Tôn giả Ưu-ba-ly làm Giáo thọ.
Sau khi thọ giới, Sa-di La-hầu-la y
chỉ vào Tôn giả Xá-lợi-phất, về sau chư Tăng y chỉ và nương tựa vào
hai Tôn giả Xá-lợi-phất và Mục-kiền-liên. Có rất nhiều trường hợp,
các vị xuất gia khỏi phải thọ Sa-di giới, mà được thọ liền Cụ túc
giới. Điều này dễ hiểu, bởi vì các vị thời ấy có căn cơ tu tập gần
như đã thuần thục, chín muồi, khác với xã hội tu hành ngày nay, chỉ cần
tuổi đời từ hai mươi.
Lễ truyền thọ Sa-di giới thường
có bốn vị Tỷ-kheo Thượng tọa (hay Trưởng lão). Lễ truyền thọ Cụ
túc giới thường đòi hỏi đủ mười vị gọi là Tam sư (Hòa thượng Đàn
đầu, Hòa thượng Yết-ma và Hòa thượng Giáo thọ) và Thất chứng (tất
cả bảy vị). Ở đây, không đi sâu vào Luật tạng để trình bày những
chi tiết.
Về điều kiện của một vị Tỷ-kheo
có khả năng trao truyền giới Cụ túc, Thế Tôn dạy:
"Ở đây, này Ưu-ba-ly, Tỷ-kheo
có giới, sống được chế ngự với sự chế ngự của Giới bổn Pàtimokkha,
đầy đủ uy nghi chánh hạnh, thấy sợ hãi trong các lỗi nhỏ nhặt, chấp
nhận và học tập trong các học pháp. Vị ấy là người nghe nhiều, nắm
rõ điều đã được nghe, cất giữ điều đã được nghe, khéo thông hiểu,
khéo quyết định theo Kinh, theo chi tiết. Vị ấy có khả năng nuôi dưỡng
người bệnh hay khiến người khác nuôi dưỡng; có khả năng làm chấm dứt
bất mãn; có khả năng đoạn trừ đúng pháp các ác pháp khởi lên; có khả
năng phân biệt, chỉ trích tà kiến khởi lên; có khả năng khích lệ trong
Tăng thượng giới; có khả năng khích lệ trong Tăng thượng tuệ"
(Tăng Chi III-B, tr. 75).
Về một Tỷ-kheo có khả năng trao
truyền y chỉ hay nuôi dưỡng một Sa-di, Thế Tôn dạy:
"Ở đây, này Ưu-ba-ly...
(tương tự như trên)" (Tăng Chi III-B, tr. 75).
Như thế, một Tỷ-kheo có khả năng
trao truyền Cụ túc giới cũng là vị có khả năng trao truyền y chỉ cho
Sa-di và nuôi dưỡng Sa-di. Và ngược lại.
Bốn chúng xuất gia kể trên, ngoài
những sinh hoạt họp mặt để nghe pháp, để học tập, để dự các buổi
cúng dường trai Tăng còn được Thế Tôn quy định họp mặt mỗi nửa tháng
một lần vào ngày mười lăm và ba mươi Âm lịch (bạch nguyệt và hắc
nguyệt) để nghe tụng đọc Giới bổn. Các Phật tử tại gia cũng được
nghe đọc Giới bổn riêng của mình là "Bát quan trai giới". Ngày tụng
đọc Giới bổn được gọi là ngày Bố-tát (Uposatha) hay còn gọi là ngày
trai giới.
Bố-tát hay Bố-sa-tha là dịch âm của
từ Uposatha (Pàli) hay Upovasatha (Sanskrit), có nghĩa là tịnh trú, hay trưởng
tịnh, bởi vì việc nghe đọc Giới bổn sẽ giúp cho chúng Tăng nuôi dưỡng
giới đức thanh tịnh.
Trong thời Bố-tát, không một Tỷ-kheo
nào được phép không Bố-tát. Nếu ở nơi không hội đủ chúng Tăng (từ
bốn vị trở lên) thì sẽ hành Bố-tát theo thể thức "Đối thú Bố-tát"
cho ba vị; nếu chỉ có một mình thì hành lễ Bố-tát theo thể thức cho
mình, tự mình âm thầm nói: "Hôm nay là ngày Bố-tát của chúng Tăng,
tôi là Tỷ-kheo.... thanh tịnh" (3 lần).
Thời Bố-tát diễn ra vào sáng sớm
của ngày hắc nguyệt và bạch nguyệt, trước lúc trời sáng. Trong những
năm đầu thì Thế Tôn tụng đọc Giới bổn. Đến khi trong Tăng chúng có
người không được thanh tịnh thì Thế Tôn trao việc đọc Giới bổn cho
chư Tỷ-kheo, Thế Tôn dạy: "Này các Tỷ-kheo, không có một sự kiện,
không có cơ hội rằng Như Lai có thể đọc Giới bổn trong một hội chúng
không thanh tịnh". (Tăng Chi III-A, tr. 195; Trung A-hàm, số 37).
Nhưng, ngay cả khi việc đọc Giới
bổn trao về cho các Tỷ-kheo, thì việc tụng đọc Giới bổn Ba-la-đề-mộc-xoa
(Pàtimokkha) vẫn có thể bị ngưng lại vì mười lý do:
"Khi có một người phạm
Ba-la-di (Pàràjika) ngồi trong hội chúng ấy; khi thảo luận về người phạm
Ba-la-di tội chưa chấm dứt; khi có người chưa thọ Cụ túc giới ngồi
trong hội chúng ấy; khi thảo luận về người chưa thọ Cụ túc giới chưa
chấm dứt; khi một người từ bỏ học pháp ngồi trong hội chúng; khi cuộc
thảo luận về người từ bỏ học pháp chưa chấm dứt; khi một người
thiếu năm căn ngồi trong hội chúng; khi cuộc thảo luận về người thiếu
năm căn chưa chấm dứt; khi có người 'ô nhục Tỳ-kheo-ni' còn ngồi trong
chúng ấy; khi cuộc thảo luận về người ô nhục Tỷ-kheo-ni chưa chấm dứt"
(Tăng Chi III-B, tr. 73).
Trường hợp một vị Tỷ-kheo bị
tẩn xuất, cần được một hội đồng xét xử, gồm nhiều vị Tỷ-kheo hội
đủ điều kiện tốt, như trường hợp để truyền thọ Cụ túc giới hay
nuôi dưỡng Sa-di.
Sau mỗi mùa an cư, Thế Tôn và chư
Tăng thường họp mặt tại một nơi và tiến hành một thủ tục kết
thúc mùa an cư gọi là Tự tứ.
Ở xứ ta, lễ Tự tứ thường cử
hành vào sáng mười lăm hay mười sáu tháng bảy Âm lịch cho thủ tục tiền
an cư (nếu ngày vào hạ là 15 hay 16 tháng 4 Âm lịch); lễ Tự tứ cử
hành vào sáng mười bảy hay mười tám tháng bảy Âm lịch cho thủ tục hậu
an cư (nếu ngày vào hạ là sau ngày 16 tháng 4 Âm lịch).
Sau đây là khung cảnh và diễn tiến
của một nghi thức Tự tứ dưới thời Thế Tôn:
Nhân ngày trăng tròn của Bố-tát
và Tự tứ, Thế Tôn ra ngồi ở ngoài trời (khoảng trống); chư vị Tỷ-kheo
im lặng ngồi vây quanh Ngài. Thế Tôn nhìn quanh chúng Tỷ-kheo và mở lời:
"Này các Tỷ-kheo, này các Tỷ-kheo, nay Ta mời các Tỷ-kheo nói lên,
các Tỷ-kheo có điều gì chỉ trích Ta hay không, về thân hay về lời
nói" (Tương Ưng I, tr. 237). Bấy giờ chúng Tỷ-kheo gồm năm trăm vị
A-la-hán.
... Tôn giả Xá-lợi-phất (Trưởng
chúng) đắp thượng y chắp tay vái chào Thế Tôn: "Bạch Thế Tôn,
chúng con không có chỉ trích gì Thế Tôn về thân hay về lời nói. Bạch
Thế Tôn, con đường chưa sanh khởi, Thế Tôn làm cho sanh khởi; con đường
chưa được rõ biết, Thế Tôn làm cho rõ biết; con đường chưa được
thuyết giảng, Thế Tôn đã thuyết giảng. Thế Tôn biết đạo, hiểu đạo,
thiện xảo về đạo; và bạch Thế Tôn, các đệ tử nay là những người
sống hành đạo, và sẽ thành tựu đạo về sau. Và bạch Thế Tôn, con xin
mời Thế Tôn nói lên, có điều gì chỉ trích con hay không, về thân hay về
lời nói?" (Sđd, tr. 238).
Thế Tôn đáp:
"Này Xá-lợi-phất, Ta không có
gì chỉ trích Ông về thân hay về lời nói. Này Xá-lợi-phất Ông là bậc
đại trí..., quảng trí..., tốc trí...., tiệp trí..., nhuệ trí... nhập
trí. Này Xá-lợi-phất, ví như Trưởng tử con vua Chuyển luân vương, chân
chánh vận chuyển bánh xe đã được vua cha vận chuyển. Cũng vậy, này
Xá-lợi-phất, Ông chân chánh vận chuyển Pháp luân vô thượng đã được
Ta vận chuyển" (Sđd, tr. 238).
Tôn giả Xá-lợi-phất bạch tiếp:
"Bạch Thế Tôn, Thế Tôn không
có gì chỉ trích con về thân hay về lời nói, vậy bạch Thế Tôn, đối với
khoảng năm trăm Tỷ-kheo này, Thế Tôn có gì chỉ trích hay không, về thân
hay về lời nói?" (Sđd, tr. 238).
Thế Tôn dạy:
"Này Xá-lợi-phất, đối với
năm trăm Tỷ-kheo này, Ta không có gì chỉ trích về thân hay về lời nói.
Này Xá-lợi-phất, trong khoảng năm trăm Tỷ-kheo này, sáu mươi Tỷ-kheo là
bậc Tam minh, sáu mươi Tỷ-kheo là bậc chứng được Sáu thắng trí, sáu mươi
Tỷ-kheo là bậc Câu phần giải thoát, và các vị còn lại là bậc Tuệ giải
thoát". (Sđd, tr. 238).
Rồi tiếp theo, Tôn giả Vangìsa đắp
thượng y tác bạch xin phép Thế Tôn trình bày một vấn đề, và được
Thế Tôn cho phép. Vấn đề mà Tôn giả Vangìsa trình bày là đọc lên một
bài kệ (đại khái tương tự những vần thơ cảm hứng) tán thán buổi lễ
Tự tứ với sự có mặt của tất cả những vị đã đoạn tận khát ái,
dòng dõi mặt trời. Và buổi lễ được kết thúc.
Như thế, các lễ xuất gia, thọ Cụ
túc giới, Bố-tát và Tự tứ là đã có từ năm đầu, sau ngày Thế Tôn
thành đạo. Truyền thống ấy, căn bản vẫn còn giữ đến ngày nay, tuy
hình thức biểu hiện ngày nay có vẻ nặng phần hình thức hơn.
Giáo Giới - Buộc Tội - Hành Xử Đúng Pháp
Khi đã có Giáo hội Ni ra đời thì
việc giáo giới (hay giảng dạy Phật pháp và việc tu tập) cho chư Ni do một
vị đại diện chư Tăng đảm trách được đặt ra. Vị ấy phải là vị
có hiểu biết về giáo lý như thế nào, có kinh nghiệm tu tập như thế nào
về trì giới và Thiền định, có giới đức như thế nào để có thể
đem lại lợi ích cho Ni chúng? Vì thế, một hôm Tôn giả A-nan đã bạch hỏi
Thế Tôn về tư cách của một vị Tăng được chọn để giáo giới Ni,
và đã được Thế Tôn dạy:
"Ở đây, này A-nan, Tỷ-kheo có
giới đức, sống chế ngự với sự chế ngự của Giới bổn Ba-la-đề-mộc-xoa,
đầy đủ oai nghi chánh hạnh, thấy sợ hãi trong những lỗi nhỏ nhặt, chấp
nhận và học tập trong các học pháp. Vị ấy nghe nhiều, nắm vững ý nghĩa
những điều đã được nghe, nhớ kỹ các điều đã được nghe; những pháp
ấy sơ, trung, hậu thiện, nghĩa lý, văn cú đầy đủ; đề cao đời sống
Phạm hạnh, hoàn toàn đầy đủ và thanh tịnh; ... khéo thể nhập chánh kiến.
Vị ấy đối với hai bản Giới bổn, được khéo trao truyền rộng rãi,
khéo phân tích, khéo thông hiểu... Vị ấy có một giọng nói dễ nghe,
phát âm tốt, tao nhã, không bập bẹ, giải thích nghĩa lý minh xác. Vị ấy
có khả năng thuyết giảng pháp thoại cho chúng Tỷ-kheo,... khích lệ, làm
cho hoan hỷ, phấn khởi, được phần đông các Tỷ-kheo-ni ái mộ, thích
ý. Trước khi y chỉ Thế Tôn để xuất gia, vị ấy không có phạm trọng
tội nào, được hai mươi tuổi an cư hay hơn hai mươi tuổi an cư"
(Tăng Chi III-A, tr. 252).
Thế có nghĩa là vị đi giáo giới
Ni cần hội đủ một số điều kiện căn bản này:
- Có giới đức thanh tịnh.
- Thông rõ Kinh và Luật (luật Tăng
và luật Ni).
- Có trình độ văn hóa khá để có
thể trình bày lưu loát các vấn đề Phật pháp, với cú pháp sáng sủa,
rõ ràng.
- Có khả năng thuyết giảng và có
âm thanh nhẹ nhàng, ngôn từ tao nhã, cung cách nghiêm chỉnh và từ ái.
- Tuổi hạ từ hai mươi trở lên,
nghĩa là tuổi đời ít nhất là bốn mươi. (Đây là điều kiện tuổi của
một vị Thượng toạ, theo tổ chức của Giáo hội Phật giáo Tăng-già Việt
Nam từ 1964).
Việc buộc tội và hành xử tội
trong trường hợp một Tỷ-kheo, Tỷ-kheo-ni vi phạm tội nặng phải biểu
hiện đúng tinh thần của giới bổn Ba-la-đề-mộc-xoa (như đã được trình
bày ở Tiết VIII - Giới học) có nghĩa là xây dựng cho cá nhân và tập thể
Tăng-già. Thành thử một vị Tỷ-kheo đứng ra buộc tội cũng cần hội đủ
một số điều kiện như sau:
- Thân hành thanh tịnh, khẩu hành
thanh tịnh;
- Có từ tâm, không buộc tội với
tâm sân hận đối với vị Tỷ-kheo phạm tội;
- Là vị có nghe nhiều, hiểu nhiều
và hành trì nhiều về Phật pháp.
- Rành rẽ hai bản Giới bổn Ba-la-đề-mộc-xoa
thì việc buộc tội mới đưa đến kết quả xây dựng tốt. (Tăng Chi
III-A, tr. 81-82).
Các điều kiện nêu trên về tư cách
của một vị Tỷ-kheo đứng ra buộc tội nổi bật nét từ tâm, xây dựng
và hữu hiệu của việc làm.
Trong khi một vị Tỷ-kheo bị làm
phép tìm tội Yết-ma thì bị hạn chế nhiều trong sinh hoạt chung với chư
Tăng; vị ấy bị cấm chỉ một số công việc như:
- Không được truyền Cụ túc giới;
- Không được cho Sa-di y chỉ, hay hầu
hạ;
- Không được nói chuyện với Tỷ-kheo;
- Không được giáo giới Tỳ-kheo-ni;
- Không được hưởng các quyết định
của Tăng chúng.
- Không được đặt trong một vị
trí đặc biệt nào; và không được phép trở lại vị trí cũ, do bất cứ
lý do nào. (Tăng Chi III-A, tr. 317).
Vấn Đề Hòa Hợp Tăng
Khi Tôn giả Ưu-ba-ly đặt ra vấn
đề thế nào là Tăng hòa hợp và xin Thế Tôn chỉ dạy, Thế Tôn đã
tuyên bố:
"Ở đây, này Ưu-ba-ly, các Tỳ-kheo
thuyết phi pháp là phi pháp; thuyết phi luật là phi luật, thuyết luật là
luật; thuyết điều Như Lai không nói là điều Như Lai không nói; thuyết
điều Như Lai có nói là điều Như Lai có nói; thuyết điều Như Lai thường
không làm là điều Như Lai thường không làm; thuyết điều Như Lai thường
làm là điều Như Lai thường làm; thuyết điều Như Lai không chế đặt là
điều Như Lai không chế đặt; thuyết điều Như Lai có chế đặt là điều
Như Lai có chế đặt".
"Với mười sự này, chư Tỷ-kheo
không phá hoại, không chia rẽ, không hành Bất cộng Yết-ma, không tuyên đọc
Giới bổn Ba-la-đề-mộc-xoa khác biệt. Cho đến như vậy, này Ưu-ba-ly, là
Tăng chúng được hòa hợp" (Tăng Chi III-B, tr. 77).
Ngược lại với một trong mười sự
việc trên là ý nghĩa của phá hòa hợp Tăng.
Quan trọng là ở điểm, dù vì bất
cứ lý do nào, dù là do chủ trương hay nhận thức bất đồng về Pháp và
Giới luật của Thế Tôn, hoặc dù là do các ý đồ khác nhau (danh, lợi,
chính trị...) ở ngoài phạm vi tu hành mà gây ra hiện tượng chia rẽ,
lũng đoạn Tăng chúng, đều là ý nghĩa của phá hòa hợp Tăng cả.
Tội phá hòa hợp Tăng là một
trong năm tội trạng (ngũ nghịch tội) tương lai sẽ bị đọa địa ngục.
Để tạo điều kiện sinh hoạt hoà
hợp của chư Tăng, Thế Tôn đã dạy sáu nguyên tắc sống hòa hợp gọi
là "Lục hòa".
1) Nguyên tắc thứ nhất gọi là
"Thân hòa đồng trú", có nghĩa là chư vị Tỷ-kheo thân hành
từ ái, trước mặt và sau lưng đối với các Tỷ-kheo cùng tu để tạo nên
tương kính, tương ái, đưa đến hòa hợp, nhất trí, không tranh luận.
2) -3) Nguyên tắc thứ hai và ba gọi
là "Khẩu hòa vô tránh" và "Ý hòa đồng duyệt",
có nghĩa là lời nói từ ái, ý nghĩ từ ái đối với các vị Tỷ-kheo
cùng tu, trước mặt và sau lưng, để tạo thành tương ái, tương kính,
hòa hợp, nhất trí và không tranh luận.
4) Nguyên tắc thứ tư là "Lợi
hòa đồng quân", có nghĩa là đối với các lợi dưỡng nhận được
đúng pháp, gồm cả các thức ăn nhận từ bình bát, các Tỷ-kheo nên san sẻ
với các vị Tỷ-kheo cùng tu, có giới đức, để tạo thành tương ái, tương
kính đi đến hòa hợp, nhất trí, không tranh cãi.
5) Nguyên tắc thứ năm gọi là
"Giới hòa đồng tu", có nghĩa là các vị Tỷ-kheo giữ gìn
các giới luật của cùng Giới bổn Ba-la-đề-mộc-xoa, không để bị ô
nhiễm, sứt mẻ đối với các Tỷ-kheo cùng tu, cả trước mặt lẫn sau
lưng, để tạo thành tương ái, tương kính, hòa hợp, nhất trí và không
tranh cãi.
6) Nguyên tắc thứ sáu gọi là
"Kiến hòa đồng giải", có nghĩa là các vị Tỷ-kheo nhiệt
tâm nỗ lực để thành tựu các tri kiến của bậc Thánh, có khả năng
đưa đến diệt tận khổ đau; Tỷ-kheo sống như vậy đối với các Tỷ-kheo
khác, cả trước mặt lẫn sau lưng (nghĩa là dù các Tỷ-kheo khác thấy hay
không thấy) để tạo thành tương ái, tương kính đưa đến hòa hợp, nhất
trí, không tranh cãi.
Sáu nguyên tắc sống hòa hợp
trên, nếu được chúng Tỷ-kheo thực hiện thì sẽ đưa đến một cuộc sống
an ổn, tịnh lạc giữa chúng Tăng, và đưa đến sự tăng thịnh của chúng
Tăng, đem lại nhiều phước lạc cho loài Người và chư Thiên. (Kinh Hoàng
Lô Viên, số 157; Tăng Chi II-B, tr. 340-341; Kinh Kosambi, Trung Bộ I).
Nguyên tắc "Lục hòa" này
không những chỉ áp dụng có kết quả tốt đẹp ở trong Tăng chúng mà
còn có thể áp dụng tốt đẹp cho bất cứ một sinh hoạt tập thể nào.
Nguyên tắc ấy vừa đầy tình thương, đầy nhân tính, đầy công bằng hợp
lý và nổi bật hẳn nét rất tâm lý (như đã được đề cập ở phần
thái độ giáo dục của Thế Tôn), có thể được áp dụng rất là hữu
hiệu trong các nhóm tu tập của nam, nữ cư sĩ.
Ngoài pháp "Lục hòa" đem lại
sự tương ái, tương kính, hòa hợp, nhất trí trong Tăng chúng, Thế Tôn
còn chế ra bảy pháp (hay bảy điều luật) khác để dập tắt các cuộc
tranh luận, mỗi khi có cuộc tranh luận xảy ra. Bảy điều luật ấy là:
luật về sự hiện diện gọi là "Hiện tiền tì-ni", luật về ức
niệm gọi là "Ức niệm tì-ni"; luật về không si mê gọi là
"Bất si tì-ni"; luật về sự thú nhận gọi là "Tự ngôn trị";
luật về đa số gọi là "Đa nhơn mích tội"; luật về tìm tội tướng
gọi là "Tội xứ sở"; và luật về sự trải cỏ ra gọi
là"Như thảo phú địa" (Tăng Chi III-A, tr. 140; Kinh Xá-di Thôn, Trung
Bộ III).
Về luật Hiện tiền
(Sammukhavinaya), khi xảy ra một tranh chấp nào thì đòi hỏi sự có mặt cả
nguyên cáo lẫn bị cáo, mà không được phép xử vắng mặt. Nếu dẫn chứng
Kinh hay Luật thì cần đem cuốn Kinh hay Luật cần dẫn chứng ấy trước
chúng Tăng. Đây gọi là "Hiện tiền tì-ni".
Về luật Ức niệm (Sativinaya), trường
hợp một người bị các người khác cho là phạm giới, nhưng đương sự
không nhớ rõ mình có vi phạm hay không, bấy giờ sinh ra tranh cãi. Trong trường
hợp này, chúng Tăng nên làm pháp bạch tứ Yết-ma (một lần tuyên bố và
ba lần hỏi lại) để cho đương sự nhớ kỹ lại có vi phạm hay không. Nếu
đương sự nhớ ra có vi phạm thì sám hối theo luật định; nếu không
thì cho thông qua. Sau khi cho thông qua rồi thì không một vị Tỳ-kheo nào
được gợi lại sự việc ấy nữa. Nếu vị nào gợi lại chuyện mà Tăng
chúng đã cho thông qua thì sẽ phạm Ba-dật-đề.
Về luật Bất si tì-ni
(Amulhavinaya), trường hợp có một Tỳ-kheo bị cuồng tâm phạm nhiều điều
lỗi do mất ý thức, khi lành bệnh, tỉnh táo thì một số Tỷ-kheo khác
trong Tăng chúng không chấp nhận cho cùng sinh hoạt bình thường trong Tăng
chúng. Trường hợp này có sự tranh cãi xãy ra, Tăng cần có Yết-ma về Bất
si (Bạch tứ Yết-ma) xác nhận vị Tỷ-kheo bị bệnh kia đã lành bệnh hẳn,
không còn cuồng loạn, để được chấp nhận vào Tăng chúng. Từ sau lần
Yết-ma này, nếu vị Tăng kia phạm lỗi thì mới bị xử lý theo luật định.
Về luật Tự ngôn trị
(Patinnatakaranam), nếu có một Tỷ-kheo phạm lỗi mà chưa chịu thú nhận,
thì nên tìm cách khuyên nhủ, phân tích thế nào để Tỷ-kheo ấy tự mình
nhận lỗi, sám hối mà Tăng chúng không được dùng bất cứ một áp lực
nào khác.
Về luật Đa nhơn mích tội
(Yebhuyyasika), trường hợp một vị Tỷ-kheo phạm tội mà không chịu nhận
tội, cứ lý luận, trình bày các vấn đề "vòng vo tam quốc" giữa
Tăng chúng gây nên phản ứng tranh cãi, vị thì cho là phạm, vị thì cho
là không phạm. Trường hợp này phải dùng biểu quyết bỏ thăm kín hoặc
biểu quyết công khai để kết luận theo đa số tương đối.
Về luật Tội xứ sở
(Tassapapiyasikà), trường hợp vị Tỷ-kheo phạm tội mà không chịu nhận tội,
cứ nói vòng vo khiến khởi lên cuộc tranh luận về phạm, không phạm, nặng,
nhẹ v.v... Trường hợp này thì chư Tăng phải làm pháp Yết-ma; nếu vị
ấy thấy phạm thì sám hối, nếu vị ấy không thấy phạm thì Tăng chúng
cần hoan hỷ cho thông qua.
Như nếu vị Tỷ-kheo bị phạm tội
nặng mà nói dối là chỉ phạm tội nhẹ, khi làm pháp Yết-ma (Bạch tứ Yết-ma)
xác định rõ ràng tội nặng thì vị Tỷ-kheo phạm tội ấy trọn đời phải
chịu ràng buộc tám điều: không được độ người xuất gia, không được
truyền Cụ túc giới, không được cho Sa-di y chỉ, không được giáo giới
Tỷ-kheo-ni, không được nhờ các Tỷ-kheo khác giúp việc, không được làm
sứ giả cho Tăng chúng, không được thuyết pháp và Luật cho Tỷ-kheo, và
không được theo thứ tự thọ thỉnh. Cho đến khi nào vị ấy tự mình
thú tội thì chư Tăng sẽ làm pháp giải tội cho vị Tỷ-kheo ấy thoát khỏi
tám điều ràng buộc trên.
Về luật Như thảo phủ địa
(Tinnavatthàraka), có nghĩa là như cỏ che khuất đất. Trường hợp Tăng chúng
chia rẽ thành hai nhóm hay nhiều nhóm chỉ trích lời của nhau và bênh vực
nhóm của mình. Cuộc tranh cãi trở thành loạn đả, không thể đi đến một
kết luận nào. Trong trường hợp này tất cả được xem ai cũng có lỗi,
tất cả đều làm lẽ sám hối để đem lại hòa khí cho Tăng chúng, không
còn chỉ trích hay tranh cãi nữa. Như thế là giống với hình ảnh trải cỏ
ra để phủ kín các đất dơ. Pháp này gọi là "Như thảo phủ địa".
Các trường hợp tranh cãi của Tăng
chúng đều rơi vào trong bảy trường hợp kể trên và đã có sẵn bảy biện
pháp như vừa trình bày để chấm dứt các cuộc tranh cãi ấy. Chưa chấm
dứt các cuộc tranh cãi là chưa dập tắt các mầm mống đưa đến chia rẽ,
rạn nứt, đổ vỡ của hàng ngũ chư Tăng. Chấm dứt sớm các mầm mống
đưa đến suy sụp, đổ vỡ trong Tăng chúng là củng cố xây dựng một Tăng
chúng hưng thịnh để duy trì diệu pháp đem lại nhiều an lạc, hạnh phúc
cho chư Thiên và loài Người.
Pháp Yết-ma (Kamma hay Karma)
Yết-ma là từ dịch âm chữ Karma
(Sanskrit) hay Kamma (Pàli), có nghĩa là làm, công việc làm. Đây là phương
pháp tuyên cáo trong khi tiến hành các việc thọ giới, tranh luận... của
chư Tăng. Danh từ Yết-ma nói đủ là Tăng-già Yết-ma (Sangha-kammam hay
Sanghakarmam). Việc thực hiện Yết-ma chỉ xảy ra trong một nhóm chư Tăng có
ít nhất là bốn vị thì pháp Yết-ma mới thành nghĩa. Số lượng chư
Tăng đòi hỏi tối thiểu cho công việc Bồ-tát là bốn vị, cho công việc
hành Tự tứ là năm vị, cho việc truyền thọ Cụ túc giới là mười vị,
và cho việc hành xử tội Tăng-già-bà-thi-sa (Tăng tàn) là hai mươi vị. Số
lượng và hình thức này đã có từ thời Thế Tôn tại thế mà chúng ta
có thể đọc thấy trong các kinh của A-hàm và Nikàya. Nếu số lượng chư
Tăng nhiều hơn số lượng tối thiểu được ấn định ở trên thì cũng
được chấp nhận, pháp Yết-ma được thành nghĩa.
Khi pháp Yết-ma đã được làm
xong, có nghĩa là Tăng chúng đã hoàn toàn (100%) nhất trí quyết định vấn
đề đã được đưa ra thì tuyệt đối không một vị Tỷ-kheo nào được
phép phủ nhận hay phản đối. Nếu vị nào còn bàn tán vào, ra về kết
quả của pháp Yết-ma trên thì sẽ bị xử tội theo luật định.
Pháp Yết-ma chỉ thực hiện riêng
biệt giữa Tăng, Ni: không được làm tập hợp Tăng và Ni.
Bên cạnh các pháp Yết-ma đúng nghĩa
trên, chư Tăng trong một số trường hợp đặc biệt chỉ có từ một tới
ba người thì vẫn làm Yết-ma mang tính chất hình thức của Yết-ma. Như
trường hợp một người tự mình nói và làm theo thể thức Yết-ma, nhưng
không có người thứ hai đến nghe để làm chứng, trường hợp này gọi
là tâm niệm Yết-ma (tâm niệm Bố-tát và tâm niệm Tự tứ).
Trường hợp việc làm trên xảy ra
giữa sự có mặt của hai hay ba Tỷ-kheo thì gọi là đối thủ Yết-ma.
Pháp Yết-ma đúng nghĩa có ba loại:
đơn bạch, bạch nhị và bạch tứ.
Đối với những công việc xảy ra
có tính thường xuyên không mang một tầm ý nghĩa đặc biệt quan trọng,
thì chỉ tuyên cáo cho chư Tăng biết một lượt, không cần gạn hỏi; đây
gọi là đơn bạch Yết-ma. Với công việc có tầm mức khá quan trọng thì
sau khi tuyên cáo vấn đề giữa chúng Tăng cần phải hỏi lại một lần nữa
để tránh sự bất đồng ý kiến về sau, đây gọi là bạch nhị Yết-ma.
Với công việc có tầm quan trọng đặc biệt, thì sau khi tuyên cáo, cần gạn
hỏi lại ba lần nữa. Sau khi toàn thể Tăng chúng có mặt đáp
"thành" (hay chấp thuận) thì pháp Yết-ma mới thành. Đây gọi là
bạch tứ Yết-ma.
Về tầm mức quan trọng của các Tăng
sự để thực hiện đơn bạch, bạch nhị hay bạch tứ, có một số đối
tượng để làm Yết-ma đã được quy định làm điển hình. Về đơn bạch
có bốn mươi bốn việc; về bạch nhị có bảy mươi tám việc; về bạch
tứ có ba mươi chín việc (theo Yết-ma Chỉ Nam). Tuy nhiên, tùy theo điều
kiện xã hội, văn hóa và đoàn thể chư Tăng đang sinh hoạt mà tầm mức
quan trọng của các pháp Yết-ma vừa kể có thể được định giả lại,
và một số sự việc chưa được liệt kê, có thể thêm vào, nếu chư
Tăng xét thấy cần. Chính sự việc xét về sự thay đổi giá trị của
các tâm mức quan trọng này, bản thân nó cũng cần được làm pháp Yết-ma
để quyết định.
Nguyên tắc của việc tiến hành Yết-ma
khác nhau ở các đối tượng Yết-ma khác nhau, như Yết-ma của Bố-tát
khác với Yết-ma của truyền thọ Cụ túc giới, v.v... (Ở đây không đi sâu
vào chi tiết).
Nghĩa là thành tựu của mỗi pháp
Yết-ma đòi hỏi đủ bốn nhân tố: nhân tố người, nhân tố Tăng chúng,
nhân tố giới trường, và sau hết là nhân tố tiến trình Yết-ma.
Về nhân tố người, ví dụ về Bố-tát
thì đòi hỏi số lượng Tỷ-kheo ít nhất là năm vị Tỷ-kheo. Có mặt đủ
ít nhất là năm vị thì gọi là nhân tố Tăng thành tựu.
Về nhân tố giới trường, là tiểu
giới trường hay đại giới trường đã được làm pháp Yết-ma để ấn
định đúng pháp. Khi pháp Yết-ma được tiến hành đúng vị trí giới trường
ấn định thì gọi là nhân tố giới trường thành tựu.
Về nhân tố tiến trình Yết-ma,
khi các thủ tục, các giai đoạn Yết-ma được tiến hành đúng thì gọi
là nhân tố tiến trình Yết-ma thành tựu.
Nếu một pháp Yết-ma được tiến
hành, được thể hiện không đúng loại của nó (đơn bạch, bạch nhị
hay bạch tứ) và không đúng tiến trình của nó thì được gọi là Yết-ma
không thành tựu. Trường hợp này còn được gọi là phi pháp.
Nếu một pháp Yết-ma được tiến
hành không đủ túc số nhân sự thì gọi là phi tỳ-ni.
Trên đây chỉ là một số nét
chính về pháp Yết-ma. Các phần chi tiết khác cần được tham khảo ở sách
Yết-ma Chỉ Nam./.