- XỨ PHẬT HUYỀN
BÍ
- Nguyên tác: AUTOBIOGRAPHIE D’UN
YOGI
- Của: Tu sĩ PARAMHANSA
YOGANANDA
CHƯƠNG MƯỜI HAI
MỘT
KINH NGHIỆM VỀ TÂM THỨC SIÊU ĐẲNG
-"Bạch Sư phụ, con đã về"
Sri Yukteswarr hẳn đã thấy rõ sự
băn khoăn của tôi; nhưng người vẫn bình tĩnh dường như tôi chỉ vắng
mặt có vài giờ chứ không phải vài ngày:
-"Chúng ta hãy ra sau bếp để
xem có gì ăn không?"
-"Bạch Sư phụ, sự ra đi vội
vàng của con chắc hẳn là đã làm mất lòng Sư phụ; con tưởng là Sư phụ
đã giận con."
-"Không, chắc chắn là không! Sự
giận hờn thường chỉ là do sự thất vọng mà gây nên. Ta không trông cậy
điều gì ở kẻ khác, bởi đó những hành động của họ không thể làm
ta phật lòng. Ta không lợi dụng con để thực hiện những mục đích ích
kỷ; chỉ có sự hạnh phúc của con mới có thể làm cho ta được sung sướng."
-"Bạch Sư phụ, người ta thường
hay nói một cách mơ hồ về tình bác ái. Đây là lần đầu tiên mà con
nhìn thấy cái bản chất thiêng liêng của Sư phụ! Ở ngoài thế gian, một
người cha cũng không dễ gì tha thứ cho một người con bỏ dở công việc
gia đình và bỏ nhà ra đi mà không báo trước. Nhưng Sư phụ không hề tỏ
vẻ bất mãn, trong khi con bỏ dở công việc đạo viện ra đi, và đặt Sư
phụ trong tình trạng bối rối!"
Thầy trò chúng tôi nhìn nhau, bốn
mắt long lanh ứa lệ. Lòng tôi tràn ngập một niềm hạnh phúc vô biên;
tôi ý thức được rằng Sư phụ tôi, hiện thân của lòng Từ Aùi Thiêng
Liêng, đã nhen nhúm ngọn lửa thiêng trong lòng tôi cho nó trở thành một
tình thương bao la khắp vũ trụ.
Vài ngày sau đó, tôi đến ngồi tại
phòng khách của Sư phụ, lúc ấy vắng người. Tôi định tham thiền nhưng
không thể tập trung tư tưởng; tư tưởng tôi tán loạn như một bầy chim
bay tản mác trước tiếng súng của người đi săn.
"Mukunda, Mukunda!"
Tiếng gọi của Sư phụ vọng đến
tai tôi từ một bao lơn gần đó. Tôi cảm thấy trái ý và thầm nghĩ rằng:
"Sư phụ vẫn thường bảo tôi nên tham thiền; nay người không nên quấy
rầy tôi, vì người biết tôi vào đây để làm gì."
Sư phụ lại gọi tôi; tôi vẫn im
lặng không đáp lại. Lần thứ ba, tiếng gọi của người có một giọng
trách móc. Tôi phản kháng:
-"Bạch Sư phụ, con đang bận
tham thiền."
-"Ta biết con tham thiền như thế
nào rồi! Tư tưởng con tản mác như lá bay trước gió. Hãy lại đây!"
Bị nói đúng ngay tâm trạng mình,
tôi lẳng lặng cúi đầu đi về phía Sư phụ.
-"Con hởi, những ngọn núi cao
không đem lại cho con những gì con muốn."
Sư phụ nói với một giọng dịu
dàng, thương hại tôi. Cái nhìn im lặng của người biểu lộ một tâm hồn
tế nhị sâu sắc khôn lường.
-"Ước vọng của con sẽ thành
sự thật!"
Sri Yukteswarr ít khi nói những lời
bóng bẩy cao xa; nên tôi lấy làm bối rối. Người vỗ nhẹ một cái lên
ngực tôi, ở chỗ trên quả tim. Đột nhiên, thân mình tôi dường như ngay
cứng; hơi thở thoát ra khỏi hai buồng phổi của tôi, dường như bị thu
hút bởi một đá nam châm vĩ đại; linh hồn tôi dường như bị dứt ra khỏi
thể xác và toát ra ngoài do mỗi lỗ chân lông như một thứ hào quang sáng
rỡ. Tôi không còn cảm giác được xác thân tôi, tuy rằng những quang năng
bị khích động mãnh liệt làm cho tôi có ý thức một cách toàn vẹn về
sự sống mà tôi chưa từng cảm giác bao giờ. Cái "bản ngã" của
tôi không còn giới hạn trong thể xác, mà bao trùm cả những nguyên tử của
cảnh vật chung quanh. Những nhân vật ở ngoài đường dường như nhẹ nhàng
uyển chuyển đi xuyên qua thân mình đã trở nên vô giới hạn của tôi. Những
rễ cây lớn nhỏ xuất hiện dưới lòng đất trở nên trong vắt trước
nhãn quang của tôi, và tôi nhìn thấy cả nhựa cây luân chuyển mãnh liệt
bên trong những rễ và thân cây.
Cái viễn ảnh của vùng chung quanh
diễn ra đến vô tận trước mắt tôi. Tầm nhãn quang của tôi đã nới rộng
khắp nơi khắp chốn, làm cho tôi có thể nhìn thấy tất cả mọi sự
cùng một lúc. Tôi nhìn thấy cả phía sau lưng tôi, người người qua lại
trên đường lộ và tôi nhìn thấy một con bò trắng từ từ tiến đến gần;
con bò đi đến cửa đạo viện, và lọt vào tầm nhãn quang thông thường
của tôi. Khi nó đi qua khỏi cửa tôi vẫn còn nhìn thấy nó một cách rõ
ràng xuyên qua bức tường rào bằng gạch.
Trong tầm nhãn quang siêu linh của
tôi, những sự vật rung động và luân chuyển như những hình ảnh trong
phim chớp bóng. Thể xác tôi, thân thể củasư phụ, những cột trụ ngoài
sân, bàn nghế, sàn gạch trong nhà, cây cỏ ngoài đường cùng vầng mặt
trời mọc lúc ban mai rung động mỗi lúc càng mãnh liệt hơn cho đến khi tất
cả đều biến tan trong một biển lớn với những luồng sóng chớp sáng
lòe như chất lân tinh, chẳng khác nào như chất đường biến tan trong nước
lạnh.
Một niềm phúc lạc say sưa khôn tả
xâm chiếm lấy tâm hồn tôi từng đợt như những luồng sóng dập dồn
ngoài biển cả. Một vầng hào quang rực rỡ huy hoàng nẩy nở từ bên
trong thân mình tôi nới rộng mãi cho đến khi nó bao trùm cả những vùng lục
địa, thung lũng, đất liền, biển đại dương, những vầng thái dương và
tinh tú, tinh vân, chòm sao, thậm chí đến cả những giải Ngân Hà vĩ đại
vô biên…
Toàn thể vũ trụ, lóng lánh một
ánh sáng êm dịu như một thành phố nhìn từ xa lúc ban đêm, đều hỗn hợp
với cái Chân Ngã vô biên giới của tôi. Những vành ngoài thật rõ rệt
xuất hiện ở chỗ chu vi cái linh ảnh của tôi, nhưng tôi còn nhận thấy
ở xa hơn nữa, một thứ hào quang tinh anh chiếu sáng không hề giảm bớt
cường độ rực rỡ huy hoàng của nó; giữa cái bối cảnh huyền diệu đó
là hình ảnh những bầu hành tinh chiếu một thứ ánh sáng đục và thô
thiển hơn nhiều.
Vầng ánh sáng huyền diệu xuất hiện
từ Nguồn Gốc thiêng liêng, từng đúc kết những bầu tinh tú, thêu dệt
những giải Ngân Hà, từ từ biến thành muôn ngàn vòng hào quang rực rỡ
huy hoàng khôn tả. Liên tiếp không ngừng, tôi nhìn thấy những tia điễn
lực sáng tạo kết tinh thành những chòm sao và phóng ra những tia lửa
chói sáng. Hằng hà sasố những bầu thế giới nối tiếp nhau luân chuyển
nhịp nhàng từng đợt trong một vòng hào quang trắng đục; toàn thể nền
trời rực sáng lên như một cơn hỏa hoạn khổng lồ.
Tôi biết rằng trung tâm của những
linh ảnh đó nằm ở một vị trí trong quả tim của tôi tức là trung tâm
trực giác. Bao nhiêu linh ảnh rực rỡ huy hoàng đó toát ra từ những tế
bào trong cơ thể của tôi và thâm nhập vào tận guồng máy vô hình huyền
diệu của vũ trụ! Nước cam lồ thiêng liêng (amrita) của sự trường sinh
bất tử vọt ra từ bên trong con người của tôi như một vòi suối nóng.
Tiếng nói của Thượng Đế, Động Từ của sức Sáng Tạo thiêng liêng
vang lên trong thánh ngữ AUM, một rung động của thiên cơ huyền diệu.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy hơi thở
đã trở lại với tôi. Với một sự thất vọng lớn lao, tôi nhận định
rằng với tính chất bao la vô cùng của vũ trụ ở chung quanh tôi đã
không còn nữa. Lại một lần nữa, tôi bị giam hãm trong cái thể xác ngục
tù đốn mạt này, ơÛ trong đó linh hồn tôi phải chịu ẩn trú một cách
gượng gạo, miễn cưởng. Như một người con bỏ nhà đi hoang, tôi đã vừa
rời khỏi cái vũ trụ bao la là chổ cư trú vĩnh viễn của tôi, để tự
giam cầm trong sự chật hẹp tù túng của cái thể xác vật chất này.
Sư phụ đứng yên lặng trước mặt
tôi, tôi liền quỳ lạy dưới chân người để tỏ lòng biết ơn về sự
kinh nghiệm siêu linh mà tôi đã từng mong ước từ lâu một cách say sưa nồng
nhiệt. Sư phụ giữ tôi lại và nói một cách bình tĩnh không chút tự
hào:
-"Không nên mê mẩn say sưa
trong cơn đại định! Con còn nhiều việc phải làm ở thế gian này. Thôi
con đi quét bao lơn đi và sau đó chúng ta sẽ đi dạo một vòng trên bờ
sông Hằng."
Tôi cầm cái chổi và liền hiểu rằng
sư phụ vừa dạy tôi những bí quyết của một đời sống quân bình. Linh
hồn phải bay cao trong Vũ Trụ Càn Khôn bao la vô tận, trong khi thể xác phải
làm công việc hằng ngày.
Sau đó khi thầy trò chúng tôi đi dạo
trên bờ sông, một niềm phúc lạc say sưa khó tả vẫn còn xâm chiếm lấy
tôi. Tôi cảm thấy hai thân hình chúng tôi dường như hai hình bóng lướt
trên đường bộ dọc theo một con sông màu lửa đỏ.
Sư phụ giải thích:
-"Tinh thần của Thượng Đế tích
cực bảo dưỡng mọi hình thể và vật chất trong vũ trụ nhưng Ngài vốn
toàn thông và tiêu diêu trong chổ hư không bên ngoài hiện tượng giới. Những
vị thánh đã thực hiện bản chất thiêng liêng của mình trong khi còn ở
thế gian từng kinh nghiệm một đời sống song đôi giống y nhau. Trong khi họ
vẫn làm công việc thế gian, tâm hồn họ đắm chìm trong một trạng thái
phúc lạc bên trong nội tâm. Thượng Đế sáng tạo ra con người để cho họ
có thể tham dự vào niềm phúc lạc tự tại vô biên của Ngài. Tuy bị
dính liền với thể xác, những linh hồn được tạo ra theo hình ảnh của
Thượng Đế, rốt cuộc phải giải thoát khỏi sự trói buộc của thế
gian và hợp nhất với Ngài."
Tôi thu thập được một sự ích lợi
rất lớn do sự kinh nghiệm siêu linh vừa qua. Cố gắng hằng ngày để kiểm
soát tư tưởng, tôi đã có thể thoát khỏi sự nhận định sai lầm rằng
tôi là cái thể xác bằng xương thịt này và chọc phủng cái vỏ cứng của
vật chất. Hơi thở, tư tưởng luân phiên hoạt động không ngừng, giống
như cơn giông bảo làm giao động mặt biển. Aùnh sáng với vô số những
ngọn sóng vật chất: đất trời người, động vật, chim muông, cây cỏ.
Người ta chỉ có thể nhìn thấy chân tướng của sự vật trong những lúc
biển lặng sóng êm.
Một vị Tôn sư chỉ ban cho đệ tử
cái kinh nghiệm tâm thức siêu linh khi nào người đệ tử bằng cách tham
thiền đã tăng cường tinh thần của mình đến mức độ có thể dung
túng được những chân trời rộng lớn đó. Tầm trí thức và quan điểm
rộng rãi cũng chưa đủ. Chỉ có sự chuyên tâm tu luyện pháp môn Yoga và
thực hành hạnh sàng tín mới có thể chuẩn bị tinh thần để chịu đựng
nổi cái kinh nghiệm giải thoát đó. Người hành giả thật tâm tu luyện
chắc chắn sẽ đạt tới trạng thái đó; đức tin mãnh liệt của y tự
nhiên sẽ thúc đẩy y đến gần Thượng Đế.
….
Sri Yukteswar dạy tôi làm thế nào
để nhớ lại cái kinh nghiệm ấy tuỳ ý muốn, và làm sao chuyển đạt nó
cho những người nào đã phát triển trực giác một cách khá đầy đủ. Tôi
trải qua nhiều tháng trong trạng thái phúc lạc triền miên do sự hợp nhất
với Thiêng Liêng. Một hôm tôi hỏi sư phụ:
-"Bạch Sư phụ, con muốn biết
xem bao giờ con sẽ tìm thấy Thượng Đế."
-"Nhưng con đã thấy Ngài rồi."
-"Bạch Sư phụ, không phải.
Con không tin như vậy!"
Sư phụ mỉm cười:
-"Ta chắc con không nghĩ rằng
Ngài là một ông già đạo mạo râu tóc bạc phơ ngồi trên một chiếc
ngai vàng ở một góc cạnh nào đó trong vũ trụ càn khôn! Chắc hẳn con tưởng
tượng rằng biết được Thượng Đế tức là thủ đắc được những
quyền năng nhiệm mầu? Người ta có thể chinh phục cả vũ trụ mà không
tìm thấy Thượng Đế. Sự thủ đắc tâm linh không thể đo lường bằng
quyền năng của ta trên địa hạt vật chất mà chỉ bởi niềm phúc lạc
say sưa mà người hành giả cảm giác được trong cơn tham thiền.
Thượng Đế tức là niềm phúc lạc
luôn đổi mới không ngừng. Niềm phúc lạc ấy không bao giờ khô cạn.
Người ta có thể tham thiền trong nhiều năm nhưng vẫn không nắm được nó.
Người hành giả nào đã tìm thấy con đường đưa đến niềm phúc lạc
ấy, sẽ không bao giờ đem đổi nó với bất cứ giá nào.
"Người đời chóng chán những
lạc thú trần gian! Sự đòi hỏi thật là vô cùng, sự thỏa mãn chỉ
trong chốc lát, con người theo đuổi từ mục đích này đến mục đích
khác. Cái mà y khát khao tìm kiếm vẫn không gặp, đó là Thượng Đế, chỉ
có Ngài mới lại cho con người nguồn hạnh phúc vô tận."
-"Bây giờ con đã hiểu tại
sao các vị Thánh gọi Thượng Đế là Đấng Vô Cùng. Một đời sống trường
cửu vô tận cũng không đủ để đạt tới Ngài."
-"Thực vậy nhưng Ngài cũng rất
gần chúng ta. Do sư thực hành pháp môn Kriyâ Yoga, khi mà tinh thần thoát khỏi
sự kềm hãm của giác quan, thì chừng đó sự thiền định đưa đến một
chứng minh song đôi về Thượng Đế. Trước hết một niềm phúc lạc
luôn luôn đổi mới thấm nhuần vào tâm hồn chúng ta cho đến tận những
nguyên tử tế bào trong châu thân. Kế đó người hành giả luôn luôn được
Ngài dìu dắt trong cơn thiền định và những câu hỏi băn khoăn thắc mắc
sẽ được giải đáp."
-"Bạch Sư phụ, Sư phụ đã giải
tán mọi sự nghi ngờ của con."
Tôi mỉm cười biết ơn.-"Bây
giờ con biết con đã tìm thấy Thượng Đê, vì trong khi tham thiền tâm hồn
con được từ từ thấm nhuần một niềm hạnh phúc và an lạc vô biên,
và trong những giờ hoạt động con được hướng dẫn một cách tế nhị
để có một phép xử thế đúng đắn tốt lành trong mọi việc, chí đến
những phần chi tiết nhỏ nhặt."
-"Cuộc đời sẽ còn đau khổ
phiền não khi con người chưa biết sống đúng theo Thiên YÙ. Thượng Đế
mang lấy gánh nặng của Vũ Trụ Càn Khôn; chỉ có Ngài mới hướng dẫn một
cách không lầm lạc."
- Mục
lục | Lời tựa | 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25|
- Chúng tôi chân thành cảm ơn Phật tử
Huỳnh Thanh Hương đã phát tâm đánh máy gởi sách này về tặng cho Ban
biên tập Đạo Phật Ngày Nay.