- TRUYỆN THƠ TIỀN THÂN ĐỨC
PHẬT
- ( Tập 1 )
-
- VUA CHÓ LÔNG BẠC
-
- Người kể truyện:
-
- Thành Ba La Nại thuở xưa
- Có xe ngựa đẹp nhà vua ưa dùng
- Thân xe lộng lẫy vô cùng
- Gắn thêm một bộ yên cương sáng ngời
- Làm bằng da, khéo tuyệt vời
- Do tay thợ giỏi nhất nơi kinh thành.
- Một ngày vua muốn dạo quanh
- Thăm vườn thượng uyển hữu tình cỏ hoa
- Nên sai quân đánh xe ra
- Khởi hành từ sáng để qua vườn này
- Nhởn nhơ ngoạn cảnh giải khuây
- Đến khi chiều tối mới quay trở về
- Tới hoàng cung trời đã khuya
- Cả đoàn mệt mỏi thiết gì nữa đâu
- Xe vua để tạm phía sau
- Trong sân cung điện có rào bao che
- Thay vì cất kỹ nhà xe
- Là nơi có khoá muôn bề an ninh.
- *
- Nửa đêm mưa bất thình lình
- Xe vua nước đẫm chung quanh ướt mèm
- Dây da thấm nước triền miên
- Cho nên phồng nở và mềm mại ra
- Mùi da thơm tỏa lan xa
- Chó trong cung cấm thật là xôn xao
- Mùi da quyến rũ biết bao
- Đánh hơi thấy được chó lao ra liền
- Đến xe vua đậu gần bên
- Tranh ăn ngấu nghiến da mềm dây cương
- Trước khi tỏ lộ vầng dương
- Chó quay trở lại trong chuồng hoàng cung
- Âm thầm, lặng lẽ vô cùng
- Nào ai thấy được mà hòng biết đâu.
- Khi vua thức dậy sáng sau
- Xuống sân tản bộ thấy sao lạ kỳ
- Dây da xe quý đậu kia
- Nát tan rơi vãi còn gì nữa đâu!
- Vua ra lệnh gọi quân hầu
- Điều tra sự thể và mau tường trình.
- Quân hầu vì phải gác canh
- Trông chừng bầy chó hoàng thành vua nuôi
- Biết rằng chó cắn dây rồi
- Sợ bao trách nhiệm đổ nơi đầu mình
- Họ bèn dựng chuyện gian tình:
- "Chính là lũ chó ngoài thành vào đây
- Rủ nhau tụ họp từng bầy
- Chui qua lỗ cống tới ngay xe này
- Cắn dây da, tai hại thay
- Chó hoang cần phải thẳng tay diệt trừ."
- Vua nghe giận dữ vô bờ
- Nảy ra ý định trả thù chó hoang
- Toàn dân được lệnh quốc vương:
- "Ai mà thấy chó giữa đường giết
ngay!"
- Lệnh vua ban bố từ đây
- Chó luôn bị giết, đọa đày thảm thê
- Chó hoang mang chẳng hiểu chi
- Về sau mới biết là vì lệnh trên
- Hoảng kinh chó vội trốn liền
- Rút về nghĩa địa ven biên ngoại thành
- Nơi đây mong được an lành
- Trông chờ lãnh đạo giúp mình thoát nguy
- Nơi cư ngụ vị chỉ huy
- Vua Lông Bạc vốn uy nghi, lắm tài.
- *
- Vua Lông Bạc được lên ngai
- Không vì sức mạnh hơn ai trong bầy
- Không vì to xác, lớn thây
- Không vì thích mạo hiểm hay gan lì
- Chàng thời giống các chó kia
- Chỉ riêng đặc biệt lông thì bóng lên
- Phô ra mầu bạc tóc tiên,
- Mắt đen sáng tựa sao trên bầu trời
- Tỏ ra minh mẫn tuyệt vời
- Tai thời rất thính, mắt thời rất tinh
- Bước đi chững chạc thân mình
- Khiến cho bầy chó tôn vinh hàng đầu
- Loài người cũng phục kém đâu.
- Chàng Lông Bạc học từ lâu lắm điều
- Trở nên thông thái cao siêu
- Khả năng giải quyết rất nhiều khó khăn
- Phô tài lãnh đạo quanh năm
- Giúp cho đồng loại nhọc nhằn quản đâu
- Cả bầy kính phục biết bao
- Nên chàng Lông Bạc được bầu làm vua.
- Vua Lông Bạc chợt ưu tư
- Thấy bao đồng loại rất ư kinh hoàng
- Rút về đầy cả nghĩa trang
- Xôn xao lẩn trốn tìm đường thoát thân
- Chàng bèn lên tiếng hỏi han
- Cả bầy thuật lại nguy nan mọi điều:
- "Chiếc xe vua quý, vua yêu
- Dây da bị cắn mất tiêu cả rồi
- Lệnh vua giết chó khắp nơi
- Tai bay, vạ gió! Chao ơi thảm sầu!"
- Sau khi ngẫm nghĩ trong đầu
- Thời chàng Lông Bạc thấy mau ra rằng
- Hoàng cung canh gác kỹ càng
- Bên ngoài khó thể tìm phương lẻn vào
- Chính là chó trong vòng rào
- Chó hoàng cung đó, ai nào khác đâu
- Đích danh thủ phạm hàng đầu
- Chó ngoài khó lọt vào lâu đài này.
- Chàng Lông Bạc nhủ lòng ngay:
- "Hình hài chó khắp trong bầy của ta
- Tuy đôi khi có khác xa
- Nhưng là đồng loại một nhà mà thôi
- Đều là thân thuộc lâu rồi
- Nếu ta không cứu, ai thời giúp đây!"
- Trấn an chàng nói với bầy:
- "Xin đừng hãi sợ, nạn này sớm qua
- Ở yên nghĩa địa, đừng ra
- Đừng vào thành phố kẻo mà mạng vong
- Chờ ta đến chốn hoàng cung
- Nơi đây ta gặp quốc vương trần tình
- Vạch cho ngài rõ ngọn ngành
- Ai thời vô tội, ai thành kẻ gian
- Chúng mình sẽ thoát nguy nan
- Nhờ vào sự thật nhân gian mưu cầu!"
- *
- Chó Lông Bạc lui lại sau
- Tìm nơi khuất nẻo cúi đầu trầm tư
- Tập trung phát khởi tâm từ:
- "Cầu cho loài chó cũng như loài người
- Sống vui hạnh phúc nơi nơi
- An lành vô sự cuộc đời êm xuôi
- Ta đi cứu giúp muôn loài
- Mong không ai ác tâm đòi hại ta!"
- Chó Lông Bạc từ xưa xa
- Đã từng tu tập chan hòa lòng nhân
- Luyện thêm trí óc sáng ngần
- Giờ đây tha thiết chú tâm nguyện cầu,
- Rồi chàng bình tĩnh bắt đầu
- Ra đi chậm rãi vào sâu kinh thành
- Dọc theo đường phố cây xanh
- Thành Ba La Nại hữu tình biết bao
- Tập trung tâm trí thật cao
- Nên chàng chẳng có chút nào hoảng kinh
- Vì tin tưởng ở chính mình
- Chàng đi tự tại, an bình, nghiêm trang
- Lòng từ tỏa rạng ánh vàng
- Mọi người cảm nhận dễ dàng thấy ngay
- Khởi lòng kính trọng. Lành thay!
- Bao nhiêu ý xấu lúc này tiêu tan
- Chẳng ai muốn hãm hại chàng
- Chẳng còn sân hận, hết mang oán thù
- Kinh thành tất cả dường như
- Mọi người hoan hỉ, tâm từ chứa chan
- Không còn trở ngại, nguy nan
- Chàng Lông Bạc bước nhẹ nhàng vào dinh
- Ngang qua các trạm lính canh
- Tiến vào phòng họp cung đình lớn to
- Vào ngồi ngay cạnh ngai vua
- Tỏ ra bình thản lại vừa tự tin.
- Quốc vương cảm kích vô biên
- Thấy chàng can đảm dám tìm tới nơi
- Phô ra phẩm cách cao vời
- Nên khi quân lính vang lời thét la
- Chạy vào muốn bắt chó ra
- Thời vua ngăn cản thật là quyền uy:
- "Để yên chó ở đó đi!"
- Bấy giờ Lông Bạc tức thì nghiêm trang
- Tiến ra đối diện ngai vàng
- Cúi chào tôn kính quốc vương uy quyền
- Rồi chàng lên tiếng hỏi liền:
- "Kính xin bệ hạ cảm phiền cho hay
- Phải ngài ra lệnh mới đây
- Giết loài chó ở thành này phải không?"
- Vua bèn đáp chẳng ngại ngùng:
- "Chính ta ra lệnh truy lùng chó kia!"
- "Vậy thưa chó phạm tội chi?"
- "Vì xe đẹp đẽ ta đi hàng ngày
- Dây da quý giá buộc đây
- Chó kia ăn mất. Tội này lớn lao!"
- Chàng Lông Bạc hỏi: "Lạ sao
- Thế ngài có biết chó nào ăn chăng?"
- Quốc vương: "Không biết rõ ràng
- Ta không bắt được quả tang chó nào
- Nên ta ra lệnh tối cao
- Giết đi tất cả, có đâu sai gì
- Kẻ gian trong đám chó kia
- Thoát đâu hình phạt thị uy răn đời"
- Chàng Lông Bạc chẳng chịu thôi
- Khẽ ngừng, rồi hỏi một lời thiết thân:
- "Chó nào được hưởng đặc ân
- Thoát qua hình phạt của lần này chăng
- Hay là tuyệt đối công bằng?"
- Quốc vương lúng túng khó khăn trả lời
- Giữa triều đình, trước đông người
- Lệnh vua nhắc lại nghe thời trái tai:
- "Lệnh ta giết chó ở ngoài
- Còn như chó ở lâu đài thời không!"
- Chàng Lông Bạc: "Thật bất công
- Thật là thiên vị, vô cùng lầm sai
- Chó nghèo đói ở bên ngoài
- Lệnh thời cho giết, bi ai não nùng
- Chó giàu có ở trong cung
- Thời không bị hại, thoát vòng khổ đau
- Chó không bình đẳng như nhau
- Ngọn đèn công lý còn đâu rạng ngời!"
- Nghe lời chí lý tuyệt vời
- Quốc vương khiêm tốn tức thời hỏi ngay:
- "Nhà ngươi tài giỏi vậy thay
- Hãy cho ta biết dây này ai ăn?"
- Chàng thưa: "Nào có khó khăn
- Chính là bầy chó họp đoàn trong đây
- Tôi xin minh chứng điều này!"
- Quốc vương: "Hãy tiến hành ngay xem
nào!"
- *
- Chàng Lông Bạc bèn yêu cầu
- Chó hoàng cung được dẫn vào điều tra,
- Chàng xin đem nước sữa ra
- Rồi đem cỏ vụn để pha trộn vào
- Xong rồi lên tiếng yêu cầu
- Nhà vua cho chó uống mau sữa này.
- Coi kìa! Thật lạ lùng thay!
- Uống xong các chó mửa ngay ít nhiều
- Dây da một số chưa tiêu
- Chó hoàng cung thật khó kêu oan rồi
- Chàng thêm: "Bệ hạ nghĩ coi
- Hoàng cung quân lính khắp nơi canh phòng
- Bên ngoài đâu dễ vào trong
- Suy ra thủ phạm cũng không khó gì!"
- Rồi chàng lên tiếng từ bi:
- "Sát sinh tội lỗi muôn bề xấu xa
- Chúng sinh tương tự một nhà
- Như là liên hệ, chan hòa tình thân
- Giết nhau là chuyện bất nhân
- Ta nên tỏ lộ từ tâm ngập tràn!"
- Lời chàng khiến các quần thần
- Nghe xong xúc động tâm can vô cùng,
- Và ngay cả chính quốc vương
- Trở nên khiêm tốn nhún nhường biết bao
- Đâu còn tự ái ngôi cao
- Tới bên Lông Bạc cúi đầu thưa ngay:
- "Ôi ta mãi đến hôm nay
- Mới là hội đủ duyên may gặp ngài
- Từ tâm tỏ lộ tuyệt vời
- Lại thêm trí tuệ sáng ngời trăng sao
- Ngài ban công lý tối cao
- Ngôi vua ta muốn xin trao cho ngài!"
- Chàng Lông Bạc khẽ trả lời:
- "Tôi ham vương miện cõi đời này đâu
- Nhà vua nếu quý trọng nhau
- Thì xin hãy nhớ đôi câu tâm tình:
- Hãy làm vua rất công minh
- Lòng từ trao khắp chúng sinh xa gần,
- Hãy mau thanh lọc thân tâm
- Tuân theo ngũ giới chuyên cần chớ quên!"
- Kể từ ngày đó cầm quyền
- Quốc vương theo mãi lời khuyên rạng ngời
- Luôn luôn quý trọng khắp nơi
- Công bằng, bình đẳng người người bình an
- Vua ra lệnh: "Khi ta ăn
- Đồng thời các chó cũng cần được nuôi
- Dù là các chó ở ngoài
- Hay là chó của lâu đài nhà vua!",
- Đây là giai đoạn từ xưa
- Khởi đầu trung hậu rất ư mặn nồng
- Giữa người và chó tâm đồng
- Kéo dài ở khắp các vùng tới nay.
- (phỏng dịch theo bản văn xuôi
- THE DOG KING SILVER
- của Ven. Kurunegoda Piyatissa & Tod Anderson)