- Kinh Hiền Ngu
- Thích Trung Quán dịch
- Phẩm thứ hai mươi tám
- NĂM TRĂM NGƯỜI MÙ
CHÍNH tôi được nghe: Một thời đức
Phật ở một nước Xá Vệ tại vườn ông Cấp Cô Độc và rặng cây của
Thái Tử Kỳ Đà.
Bấy giờ nước Tỳ Xá Ly có năm trăm người mù
đi ăn mày, nghe thấy người ta nói: Đức Như Lai ra đời rất là hiếm
có, nếu chúng sinh nào được gặp, bất luận có bệnh hoạn gì cũng nhờ
Ngài cứu được, kẻ mù sẽ được sáng con mắt, kẻ điếc sẽ được
nghe rõ, kẻ còng gù sẽ được thẳng thiu, kẻ khễnh kiễng sẽ được duỗi
thẳng, kẻ cuồng si sẽ được áo cơm, kẻ sầu khổ sẽ được an vui.
Năm trăm người bàn nhau rằng:
- Lũ ta sinh nơi hạ tiện, đã bị nghèo đói, lại
mù đôi mắt, trên đời không ai khổ hơn, vậy chúng ta đến chốn Phật
nhờ Ngài tế độ.
Bàn nhau xong rồi hỏi thăm người đi đường rằng:
- Đức Thế Tôn bây giờ ở nước nào, các ông
bảo cho biết?
- Họ đáp rằng: - Ngài đang ở nước Xá Vệ.
Lẩm bẩm nói rằng:
- Ai là người thương lũ chúng tôi? Làm phúc
đưa chúng tôi đến nước Xá Vệ nơi Phật ngự.
Nhưng không! Không ai giúp.
Sau họ đi xin tiền, góp lại được năm trăm đồng,
đứng bên lề đường lớn tiếng nói:
- Ai đắt chúng tôi đến nước Xá Vệ, xin trả
năm trăm đồng!
Khi đó có một người nhận, lấy tiền rồi bảo
năm trăm người rằng:
- Các anh hãy nắm vào vai nhau, làm thành một
hàng dọc, còn tôi đi trước đắt.
- Khi đến nước Ma Kiệt Đề, tới một cánh đồng
rộng thấy mỏi mệt quá, anh lẩn mất, năm trăm người trơ trọi không biết
lối đi, lúng túng, đường đi chẳng đi, đi xuống ruộng, dẵm nát nhừ
đồng lúa. Thấy năm trăm người mù đi trên ruộng của ông, đầy xéo tan
nát lúa mạ mất nhiều.
Ông nổi giận mắng rằng:
- Các anh mù, đường chẳng đi, đi giữa ruộng
làm nát lúa, có lên không?
- Dạ! Thưa ông, chúng tôi mù lòa không nhìn rõ,
xin ông tha cho.
Các anh ở đâu tới đây?
- Thưa ông, chúng tôi ở nước Tỳ Xá Ly, nghe đồn
đức Phật từ bi cứu thế, hiện Ngài ở nước Xá Vệ, chúng tôi thuê một
người dắt, tới đây họ bỏ trốn mất, thành ra lẩn quẩn ở chốn
này, ông làm phúc cứu giúp, ơn ấy không bao giờ dám quên!
Nghe họ nói thế, ông cũng thương, về sai người
dắt họ đến nước Xá Vệ, thì Phật sang nước Ma Kiệt Đề, người ấy
lại đắt đến nước Ma Kiệt Đề, thì Phật vừa sang nước Xá Vệ, cứ
thế đến bảy lần vẫn không gặp Phật.
Họ mong muốn được gặp Phật, như kẻ đói
mong được cơm ăn, kẻ khát mong được nước uống, một lòng chân thành
khát ngưỡng đức Thế Tôn, vì thế tuy mù con mắt thịt, nhưng con mắt tâm
của họ đã từng nhìn thấy Phật, nên họ vẫn hoan hỷ không biết mỏi
mệt. Khi đó đức Thế Tôn xem biết thiện căn của họ đã thục, lòng
tin đã chắc, nên Ngài ở lại nước Xá Vệ cho họ được gặp.
Lần này đến nước Xá Vệ, năm trăm người
được gặp Phật, nhờ ánh hào quang, mọi người hết mù, sáng tỏ đôi mắt,
nhìn thấy Phật thân vàng chói lọi, vui mừng quá! Cùng nhau tới trước lễ
Phật đồng thanh bạch rằng:
- Kính lạy đức Thế Tôn! Chúng con sinh nơi hèn
hạ, ra đời thuần thấy đau khổ! Hôm nay nhờ oai thần của ngài được
sáng tỏ con mắt, chúng con một lòng thành kính, cúi xin từ bi tế độ cho
nhập đạo tu hành.
Phật mỉm cười nói:
- Thiện Lai Tỷ Khưu!
Ngài nói dứt lời, năm trăm người đều rụng
hết tóc, áo Cà Sa thấy mặc tại mình, theo Phật tu hành, không bao lâu đã
đắc A La Hán.
Thấy thế tôi thưa Phật rằng:
- Kính lạy đức Thế Tôn! Ngài xuất thế làm lợi
ích cho muôn loài chúng sinh, những người này trong giây phút được sáng tỏ
con mắt thịt, hơn nữa lại đắc quả La Hán, không rõ kiếp xưa họ tạo
tội gì, cúi xin nói cho chúng con được rõ?
Phật dạy rằng:
- A Nan! Không những kiếp này ta cứu họ khỏi tối
con mắt, mà đời quá khứ cách đây vô lượng kiếp ta đã cứu họ thoát
khỏi khổ hắc ám một lần.
- Kính lạy Ngài, cúi xin chỉ giáo cho chúng con
được ân triêm công đức.
- A Nan! Ông lắng nghe: Cách đây đã nhiều vô lượng
kiếp, cũng tại Châu Diêm Phù Đề này, thuở ấy có năm trăm người lái
buôn đi qua một cánh đồng rộng, tới con đường hiểm vào một hang núi
hóa, hang ấy tối om, sợ kẻ cướp đánh giết lấy tiền và hàng hóa,
không biết làm thế nào, họ chỉ biết khấn trời vái tất cả thần kỳ
trên rừng dưới biển ủng hộ cho họ. Trong bọn ấy có một người thấy
anh em lo sợ bảo rằng:
- Các bạn cứ an tâm, đừng lo nữa, tôi có
cách làm cho sáng sủa để các anh đi.
Người đó lấy lụa Bạch Điệp cuốn vào cánh
tay tẩm dầu đốt, đi bảy ngày mới qua hang núi. Khi được an lành vô sự,
mọi người vui mừng và cám ơn lắm!
A Nan! Người đốt cánh tay thuở đó, có phải
là ai đâu, chính là ta đấy. Ta từ đời vô thỉ tới nay, đem quốc thành
vợ con huyềt nhục bố thí chúng sinh, bởi thế đời nay được đặc tôn
trong ba cõi, còn năm trăm người lái buôn tức là năm trăm người mù nay.
Đời quá khứ ta lấy thân sinh tử bố thí cho họ được sáng sủa, giờ
đây thành Phật, ta lại cho họ con mắt trí tuệ.
Tất cả đại chúng nghe Phật nói xong, ai nấy
đều hoan hỷ. Nhân nghe thuyết pháp cũng có người đắc sơ quả cho đến
tứ quả, cũng có người đắc nhân Bích Chi Phật, ngoài ra còn rất nhiều
người được độ, cúi đầu tạ lễ mà lui.